Lãnh Băng Nguyệt không nhịn được lùi về sau hai bước, sắc mặt bỗng chốc thay đổi: “Còn có ai nhìn thấy nữa?”
Lãnh Thanh Kiêu sợ sệt lắc đầu: “Chỉ có một mình đệ, đột nhiên nhớ ra có điều này muốn nói với tỷ, bởi vậy nên mới chạy về tìm Tri Thu.
Mới nhìn thấy Di nương của Thanh Họa dùng khăn tay bụm chết Tri Thu, còn dìm nàng ta xuống nước.
Mắt của Tri Thu trợn to ra, cứ nhìn chăm chằm vào đệ.
Tỷ tỷ, sao tỷ lại giết Tri Thu, Tri Thu không phải là người của tỷ hay sao?”
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt trầm xuống, không ngờ, tính toán đủ kiểu vẫn sảy ra sơ suất.
Trong lúc giết người lại để Thanh Kiêu nhìn thấy, chẳng trách cứ đột nhiên phát sốt, hóa ra là bị doa cho kinh sợ.
Nàng ta sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trông ngóng về phía trước, bây giờ mới quay về, ngồi bên canh Lãnh Thanh Kiêu, nói nhỏ, mà còn dặn dò vô cùng trịnh trọng: “Nha đầu Tri Thu này bán chủ cầu vinh, đã phản bội tỷ tỷ, không thể giữ lại được nữa, tỷ tỷ cũng là vì bất đắc dĩ mới giết nàng ta.
“Đệ phải nhớ kĩ, không được để người khác biết chuyện này, một ngọn gió cũng không được để lọt ra ngoài, đặc biệt là Lãnh Băng Cơ, nếu không, tỷ tỷ sẽ mất mạng.
Sau này trên thế giới này, còn ai có thể thương đệ được như tỷ tỷ chứ?”
Lãnh Thanh Kiêu u: “Lãnh Băng Cơ có hỏi đệ, đệ cũng sẽ không nói gì cả”
“Đúng vậy đó.
Đệ phải biết rằng, bây giờ chỉ có hai tỷ đệ ta nương tựa vào nhau, bất luận tỷ làm cái gì, cũng đều là vì muốn chúng ta có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Người không vì ta trời tru đất diệt, những người đó làm việc có lỗi với chúng ta, chúng ta tại sao lại không thể phản kháng chứ?”
“Được, nhưng đệ sợ, chỉ nghĩ tới là đã cảm thấy khiếp sợ”
Lãnh Thanh Kiêu lẩm bẩm.
“Đệ cứ coi những nô tài kia là chó mèo, là đệ sẽ không còn sợ nữa” Lãnh Băng Nguyệt hận thù nói: “Đệ nghĩ xem Di nương của chúng ta vẫn còn đang bị Lãnh Băng Cơ hãm hại, đày đi biên cương, không biết đang khổ sở như thế nào”
“Những vinh hoa phú quý thuộc về chúng ta, tất cả đều đã bị huynh muội Lãnh Băng Cơ cướp mất, hại chúng ta thê thảm như bây giờ.
Chỉ cần nghĩ tới là lại hận không thể tự tay chém chết bọn họ, còn sợ cái gì?”
“Nhưng mà, bọn họ đều nói, ác giả ác báo, là do Di nương trước đây làm việc xấu… “
“Ai nói như vậy?” Lãnh Băng Nguyệt lập tức ngắt lời hắn ta: “Những người này đều được lợi lộc từ Lãnh Băng Cơ, nói năng hàm hồi! Di nương là do Lãnh Băng Cơ hại.
Đệ phải nhớ kĩ, nhất định không được để bọn họ lừa gạt.
Thù này, chúng ta nhất quyết phải báo”
Bởi vì thù hận, gương mặt Lãnh Băng Nguyệt trở nên hung dữ vô cùng.
Lãnh Thanh Kiêu sợ hãi gật đầu: “Đệ nhớ rõ rồi.
Là Lãnh Băng Cơ hại Di nương, những nô tài kia đều là chó mèo, không nghe lời thì phải giết!”
Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới thả lỏng lông mày cong mắt cười, hài lòng gật đầu: “Như này là đúng rồi”
Triều Thiên Khuyết.
Lúc ăn cơm tối, hạ nhân đi vào bẩm báo, nói là tiểu Nhị của Hồng Tân lâu tới đưa cơm, là cơm của Lãnh Băng Cơ đã đặt trước.
Đây là ám hiệu đã định từ trước của nàng và chưởng quỹ, chắc là đã có tin tức gì mới.
Nàng lập tức dặn dò hạ nhân, để tên tiểu nhị đó vào trong.
Người đó có chút lạ mắt, không phải chưởng quỹ.
Sau khi hắn ta thỉnh an xong, đem hộp cơm trong tay đặt lên bàn của Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ liền dặn dò Nhi Nhi chờ ở bên ngoài.
Tiểu hhị mở hộp cơm, bày hết tất cả những món đồ trong đó ra ngoài.
“Hồi bẩm Vương phi nương nương, việc người nhờ nghe ngóng đã có manh mối rồi”
“Đã có tin tức của Phi Ưng Vệ kia rồi sao?” Lãnh Băng Cơ nóng vội truy hỏi.
“Không phải, là cái người Linh Bà mà người nhờ nghe ngóng.
Trùng hợp tiểu nhân biết người này, đã có người treo lệnh thưởng, truy tìm tăm tích của người này, không ngờ răng bà ta lại trốn trong quan phủ”
“Lai lịch của bà ta như thế nào?”
Tiểu nhị lôi một cuộn tranh từ trong người ra, mở ra trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Vương Phi người xem qua đi, có phải người này không?”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn một cái, có chút hoài nghỉ: “Nhìn có vẻ rất giống, tuy nhiên, đôi mắt này có chút khác.
đôi mắt của Linh Bà trắng hơn, trông đờ đẫn.
Mà người mà ngươi vẽ đôi mắt sáng ngời, nhìn có vẻ giống người luyện võ”
“Bởi vậy tiểu nhân mới đích thân chạy đến đây, là để coi coi Linh Bà này rốt cuộc có tượng mạo ra sao, có phải cùng một người với người mà tiểu nhân nghĩ tới.
Không biết, tiểu nhân có thể gặp bà ta một chút được không?”
Lãnh Băng Cơ trâm ngâm thở dài: “Điều này cũng không khó, Linh Bà thường xuyên ra vào nhà bếp, phụ trách bữa ăn hằng ngày với thuốc thang, để Nhi Nhi đưa ngươi đi sang nhà bếp dạo một vòng, tùy ý tìm một cái cớ là có thể nhìn thấy”
Nói xong lập tức gọi Nhi Nhi vào, cứ vậy căn dặn hai câu, Nhi Nhi liền nhận lệnh rồi đưa tiểu Nhị đi tới nhà bếp dạo một vòng.
Được một lúc, tiểu Nhị quay trở lại, gương mặt có vẻ kinh ngạc: “Chính là bà ta, tiểu nhân có thể xác định được thân phận của bà ta.
Chỉ là thay đổi quá nhiều, suýt chút nữa thì không nhận ra”
“Người này cũng là nhân vật trên giang hồ?”
“Cũng có thể phải, cũng có thể không phải” Tiểu nhị đưa ra đáp án mơ hồ cho Lãnh Băng Cơ.
“Sao lại nói như vậy?”
“Người này vẫn là người tà giáo, là người của Thánh Nữ giáo, trước kia được gọi là Linh Nữ”
“Thánh Nữ giáo có nguồn gốc như thế nào?”
“Địa bàn Thánh Nữ giáo ở tít nơi vùng núi hẻo lánh, ở gần Nam Chiếu.
Giáo chủ là phụ nữ, không thể yêu đàn ông, càng không thể thành thân sinh tử, tự phong là Thánh Nữ, là phù thủy chuyên hành sự tà đạo.
Mà Linh Bà này năm đó được lựa chọn làm người thừa kế ngôi vị giáo chủ, cuối cùng lại vi phạm giáo quy, lén lút có thai với đàn ông, bị khai trừ ra khỏi Thánh Nữ giáo.
Thánh Nữ giáo cho răng đây là nỗi nhục lớn, không thể dung nạp đứa con trong bụng bà ta, âm thầm ra tay, khiến bà ta sinh non, sinh ra một bào thai chết”
Lời của Tiểu nhị làm Lãnh Băng Cơ bất giác nghĩ tới “tuyệt đại song kiểu” ở trong Di Hoa Cung mà bản thân đã từng xem qua, do lòng thù hận đàn ông của giáo chủ, vậy nên mới đặt ra cái quy định biến thái này, hơn nữa còn truy sát cả nô tì đi theo.
Hóa ra trên thực tế cũng có tồn tại điều này.
“Sau đó thì sao?”
“Linh Bà mất đi đứa con gái, không cam tâm, đột nhiên nghĩ ra bí mật không được truyền ở trong giáo của bà ta, đó là nuôi linh hồn trẻ nhỏ”
Bốn chữ linh hồn trẻ nhỏ khiến Lãnh Băng Cơ phát run trong lòng, không kìm được mà nghĩ tới bộ phim khủng bố mà trước kia cô thức đêm để xem: “Chẳng lẽ linh hồn trẻ nhỏ thực sự tồn tại?”
Tiểu Nhị lắc lắc đầu: “Những điều này là ai nói cũng không rõ, sợ chỉ là truyền thuyết.
Nhưng mà Linh Bà có lúc bị quỷ ám, trong lòng bị ám ảnh, còn chưa đem chôn đứa trẻ đã chết đi, mà dựa theo những ghi chép pháp luật, giữ bé gái ở lại bên cạnh, hơn nữa còn tìm trẻ sơ sinh ở khắp nơi, dùng máu tinh khiết để nuôi dưỡng đứa nhỏ này, mong có một ngày đứa bé có thể hồi sinh, thậm chí bất tử”
Tàn sát vô số những đứa trẻ vô tội, chỉ vì truyền thuyết linh hồn trẻ nhỏ không rõ căn cứ này, nghe xong lời này Lãnh Băng Cơ run rẩy: “Tóm lại chính là bệnh đến phát điên”
“Bởi vậy, hành vi của bà ta khơi dậy lên một làn phẫn nộ trong giới võ lâm, Thánh Nữ giáo cũng không thể không hành động, phái người đến tiêu hủy đứa trẻ của bà ta, nhưng bà ta đã bỏ trốn.
Không ai có thể ngờ rằng bà ta lại trốn và phủ công chúa trước kia.”
Lãnh Băng Cơ nhớ là, Linh Bà xuất hiện bên cạnh Cẩm Ngu với thân phận là vú nuôi, lúc đó bà ta… còn sữa mẹ sao? Nghĩ tới vẫn đề này lại không kìm được run rẩy.
“Vậy trong khoảng thời gian Cẩm Ngu vào cung, bà ta đã đi những đâu?”
“Bà ta đã dành tám, chín năm để nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, rèn luyện tà thuật, sau khi rời khỏi Thượng Kinh, liền trở về Thánh Nữ giáo, giết lão giáo chủ báo thù cho đứa con của mình, sau đó liền im hơi lặng tiếng không rõ tung tích.
Thánh Nữ giáo lúc nào cũng truy sát bà ta, bà ta lẩn trốn nhiều năm nay, không ngờ rằng lại vào trong Hoàng cung”.
/509
|