Lãnh Băng Cơ đoán được Linh Bà này không hề đơn giản, nhưng không nghĩ tới lại là người bụng dạ nham hiểm tới như Vậy.
“ Vậy rốt cuộc Thánh Nữ giáo này luyện tập tà thuật gì vậy?”
Đây mới là điều nàng muốn biết nhất.
“Tà thuật của bọn họ chia thành sáu loại: khí huyết, linh tuệ (nhạy bén), dự tư (dự đoán suy nghĩ), nhiếp hồn (lấy linh hồn), linh môi (ngoại cảm), tư thần, nghe nói Linh Bà này có linh khí, luyện tà thuật rất khó, nhưng lại là sở trường của bà ta, quả là nhiếp hồn chỉ thuật”
“Thật sự có thể câu đoạt hồn phách? Hay là triệu hồn về cho người chết?”
Cho dù bản thân Cẩm Ngu đã từng trải qua, nhưng vẫn khó có thể tin được, trên thế gian này thực sự tồn tại loại thuật pháp phi khoa học như vậy sao?
Tiểu Nhị lại cầm bức tranh kia lên, chỉ cho Lãnh Băng Cơ: Vương Phi nương nương người nhìn xem đôi mắt của Linh Bà này”
Lãnh Băng Cơ xem xét cẩn thận, bất chợt nhìn một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt bà ta có hồn, bây giờ chú ý kí lại, không biết có phải do tác động tâm lí hay không, đột nhiên cảm thẩy đôi mắt này của bà ta vô cùng thần bí, giống như một cái xoáy nước, có thể bất giác hút người vào bên trong đó.
Một bức tranh đơn giản, còn không có đến nổi một phần mười sức hút, vậy mà lại có được sức mạnh thần bí như vậy, vậy nếu chỉ liếc nhìn bà ta một cái, chỉ sợ có khi bay mất hồn phách.
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ: “Ý của ngươi là Linh Bà đang lợi dụng đôi mắt này để có thể khống chế linh hồn con người, cũng giống như lấy đi hồn phách con người ư?”
Tiểu Nhị gật đầu: “Có rất nhiều người sau khi tiếp xúc với bà ta, liền ngoan ngoãn nghe lời bà ta một cách kì quái, sinh mạng của bọn họ nằm trong tay bà ta.”
Chẳng trách ngày đó Lãnh Băng Nguyệt bất thường như vậy!
Loại nhiếp hồn thuật này, Lãnh Băng Cơ vô cùng rõ, nó chính là một loại pháp luật cao cấp gần giống với thôi miên.
“Ngươi có biết làm cách nào để phá giải nhiếp hồn thuật không?”
“Những ma thuật này đều là bí mật không tiết lộ ra ngoài của Thánh Nữ giáo, tiểu nhân cũng không không nắm rõ.
Hơn nữa, đôi mắt của Linh Bà này không còn giống ngày trước nữa, không biết rốt cuộc là gặp phải nghiệp gì hay là do ảnh hưởng của nhiếp hồn thuật”
Lãnh Băng Cơ im lặng một lúc, trầm giọng dặn dò: “Mau nghĩ cách để lộ tin đồn này ra ngoài, để cho Thánh Nữ giáo biết, cứ nói là Linh Bà hiện nay đang ẩn nấp ở Kỳ Vương phủ”
“Vương Phi nương nương như vậy là đang…” lời vừa nói được một nửa, liền cảm thấy từ ngữ không ổn, không dám nói ra.
Lãnh Băng Cơ ngược lại không hề để ý: “Ta đang muốn mượn dao giết người.
Ta không hiểu về tà thuật sở trường của Linh Bà, rất dễ bị bà ta khống chế.
Bởi vậy mới cần để cho người của Thánh Nữ giáo tới đây, thanh lý môn hộ.
Dù gì người điên cuồng vì bệnh này sống trên đời cũng chỉ gây hại”
Tiểu nhị gật đầu, cất lại hộp cơm quay đầu đi về.
Lãnh Thanh Họa do dự, có nên nói chuyện này cho Mộ Dung Phong biết không, để hắn nghĩ cách diệt trừ tận gốc? Dù gì Thánh Nữ giáo cách Thượng Kinh xa xôi ngàn dặm, chờ đến khi tin tức này được truyền tới, cả đi cả về cũng mất rất nhiều thời gian, Linh Bà này ở lại bên cạnh Cẩm Ngu chính là mầm mống thảm họa.
Chỉ là Linh Bà có Cẩm Ngu bảo vệ, ai lại tin vào lời lẽ từ một phía cơ chứ?
Mộ Dung Phong uống rượu với mấy vị tướng lĩnh vào ban đêm, trở về hơi muộn.
Lúc về đến Triều Thiên Khuyết, Lãnh Băng Cơ đang khom người xuống phía Vương ma ma và Nhi Nhi.
Người ở dưới đã bắt đầu chuẩn bị tấm đệm và y phục.
Chăn màn đều một màu đỏ rực, có kim tuyến thêu trăm bướm trăm hoa, hoặc là phượng hoàng chơi đùa với hoa mẫu đơn.
Y phục be bé trái lại còn nhiều hơn, nhưng cũng là kiểu dáng của con gái nhiều hơn.
Lãnh Băng Cơ còn vẽ một số hình người tí hon hoặc hình động vật đưa cho Vương ma ma và Điêu ma ma, để cho bọn họ kết hợp lại rồi thêu ra.
Mộ Dung Phong phái một đội thị vệ phụ trách bảo vệ khu vực Triều Thiên Khuyết, mỗi ngày ba ca đổi nhau.
Sau đó còn chọn ra ba nô tài và ma ma trung thành đáng tin cậy, phụ trách công việc nặng nhọc ở Triều Thiên Khuyết, hơn nữa còn điều đến một đầu bếp nấu ăn cẩn thận kĩ lưỡng.
Điêu ma ma, Nhi Nhi và Vương ma ma đang làm việc đột nhiên dừng lại, chỉ chuyên tâm hầu hạ Lãnh Băng Cơ, phục vụ bưng cơm rót nước mặc đồ, chỉ thiếu mỗi bón cơm đến tận mồm nàng.
Bởi vậy có thời gian rảnh để chuẩn bị đồ dùng cần cho trẻ sơ sinh.
Lãnh Băng Cơ nói cho bọn họ một cách vô cùng chắc chắn, đứa con trong bụng của bản thân là một tiểu thư.
Mộ Dung Phong hiểu tâm tư của nàng, nhưng vì để bảo vệ đứa trẻ trong bụng nên mới không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, sự việc ám sát lần trước chính là một bài học.
Hắn kéo tấm rèm đi vào phòng, Vương ma ma đợi người lập tức nhanh chóng thu xếp vải vóc kim chỉ, dâng trà và khăn tay rồi lập tức lui xuống.
Mộ Dung Phong lấy khăn tay lau mặt, xăn ống tay áo lên, đi đến bên Lãnh Băng Cơ, đột nhiên quỳ nửa người xuống, áp sát tai vào bụng của Lãnh Băng Cơ.
“Con hôm nay có ngoan không?”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ vui sướng: “Ngoan cái gì cơ chứ, cứ vung tay đạp chân, mãi không thấy ngừng”
“Sức lực lợi hại của nàng lúc vặn cổ lườm nguýt ta lúc ban đầu đâu rồi? Có mỗi nhóc con cũng không xử lý nổi, hay là chờ để ta tối về dạy dỗ thay nàng”
Lãnh Băng Cơ tự khắc hiểu, hàm ý của hai chữ dạy dỗ này, gương mặt liền đỏ ửng, “ Hứ” một tiếng: “Lăn lộn cả ngày trong quân doanh không mệt sao?”
Dưới ánh nến, một gương mặt thanh tú đang đỏ hồng lên, con ngươi trong trẻo, vừa xấu hổ vừa có vẻ đang khiển trách, khiến tâm trạng của Mộ Dung Phong lệch nhịp: “Nàng có biết mọi người ở trong quân doanh bàn tán về chúng ta ra sao không?”
“Nói như nào?”
“Bọn họ giương mắt hi vọng, nàng có thể học theo những yêu phi hại nước hại dân kia, mê hoặc ta đến điên loạn, làm cho ta mệt mỏi đến độ tay chân rã rời, không thể rời khỏi giường, để ta không còn thừa sức lực, ngày nào cũng huấn luyện bọn họ mệt muốn chết”
Lãnh Băng Cơ dù cho là mặt dày cũng không chịu nổi bị những người này nói lung tung sau lưng, tức giận đứng dậy: “Chàng cứ để bọn họ nói năng hàm hồ như thế này! Ngày mai ta đi cùng chàng tới quân doanh, để cho bọn họ nếm mùi lợi hại của tai”
Mộ Dung Phong ôm lấy eo của nàng, đặt cằm lên vai nàng, khế cười: “Bản lĩnh của nàng cứ thể hiện ra trước mặt mình ta là được rồi, lúc nào đó để ta còn xin khoan dung thử xem?”
Lãnh Băng Cơ lại càng xấu hổ: “Cả ngày chỉ biết làm chuyện không đứng đắn, sự kiên cường ban đầu của chàng đi đâu mất rồi? Toàn chơi với dăm ba mấy đứa nhóc chưa cai sữa mẹ”
Mộ Dung Phong ý vị thâm sâu chăm chú nhìn tâm hồn to tròn đây đà của nàng: “Chắc chứ?”
Lãnh Băng Cơ tức giận giơ tay lên chỉ vào cái trán của hắn: “Lại không nghiêm túc rồi, thả ta ra, chàng không nói được cái gì đàng hoàng cả.”
“Chuyện đàng hoàng gì cơ?” Mộ Dung Phong ôm lấy nàng không buông, mùi rượu phả ra từ trong miệng vô cùng nồng.
“Mấy ngày trước không phải là ta thông báo, tìm thợ thủ công làm gốm sứ, để làm ống sứ và bồn tắm, còn có cả bồn cầu gì gì đó sao.
Đã làm thành công rồi.
Hôm qua đã tìm thấy thợ thủ công, cắt xẻ gạch ở căn hai gian chái đông để trống, đào thông đường ống nước, men theo rãnh mương ra ngoài”
Cái tay hư hỏng của Mộ Dung Phong, nghe không hề lọt tai: “Nàng và ta đều đã là phu thê rồi, không cần phải ngượng ngùng như thế đâu, không dám tắm rửa trước mặt bổn vương, †a còn có thể ăn nàng sao?”
Ăn cũng không ít mà!
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đây đều là những kinh nghiệm xương máu, nhất quyết không thể thoát y và tắm rửa trước mặt Mộ Dung Phong, kể cả là có bình phong che chắn cũng không được! Bởi vậy Lãnh Băng Cơ mới vắt óc suy nghĩ, khắc phục những khó khăn này bằng cách thiết kế hai gian phòng tắm.
Đặc biệt là cơ thể bản thân bây giờ đang ngày càng nặng nề, dùng thùng tắm tắm rửa rất là bất tiện.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ oán thâm, nhưng cũng không đấu tranh một cách vô ích, nàng tiếp tục nói: “Trong lúc thi công chiều hôm nay, thợ thủ công đã đào ra một món đồ từ chỗ cửa ra vào”
“Đồ gì? Kho báu à?”
Lãnh Băng Cơ thoát ra khỏi vòng tay của hắn, cầm ra hai tấm thẻ bài đưa cho hắn xem: “Chính là hai tấm thẻ bài, ở bên trên còn có chữ, được bọc vào tấm vải đỏ, chôn ở dưới tấm gạch “
Mộ Dung Phong đem lại gần ánh nến xem xét, chẳng qua chỉ là hai tấm thẻ bài to khoảng tầm bàn tay, ở trên có khắc.
một số hoa văn khá là phức tạp và kì lạ, vẽ hai hàng chữ bằng bút lông, trông khá rõ ràng.
Não tiền sanh thứ, tâm thượng trưởng đinh, tức tiện tương ủng, dã thị bỉ thử tương thương.
(giải thích: trên não có gai, trong tim có đinh, cho dù là ôm nhau đi nữa thì cũng sẽ làm tổn thương nhau).
/509
|