Ngụy công tử đi vào trước, đem hết suy đoán của Thẩm Phong Vân báo cho Ngụy phu nhận biết, sau đó cung kính mà mời hai người vào phòng.
Màn mỏng rủ xuống, cách tẩm vài mỏng mà thẩm vấn.
Thẩm Phong Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi bà ta về chuyện chim sáo.
Ngụy phu nhân vì để trợ giúp việc điều tra mình bị hiềm nghi trong việc độc phu quân, mà không hề giấu giếm, thẳng thắn nói: “Đích thực là trong thư phòng của lão gia nhà ta có chim sáo thường xuyên ra vào.
Ta mỗi ngày dọn dẹp án thư cho ông ấy, thường thì nửa tháng, luôn nhìn thấy trên án thư có để lại dấu vết móng của chim, ta cũng từng dò hỏi qua, kết quả bị răn dạy vài câu, nói ta là không cần biết cũng không cần quản nhiều”
"Vậy chim sáo thường xuyên ra vào có phải là để truyền thư không? Hay tặng cái gì đó?” Thẩm Phong Vân hỏi.
“Là truyền thư, nhưng nội dung cụ thể là gì, ta cũng không biết.
Bởi vì mỗi lần sau khi đọc thư lão gia đều đem đốt đi, nói hơn nữa là, ta cũng không biết hơn vài chữ.
Chỉ có điều, chim sáo kia có thể nói, đôi khi còn đọc mệnh lệnh.
Ta có lần từng nghe được, cảm thấy rất mới mẻ”
“Nói cái gì hả?”
“Hình như là cái gì Quan, liên quan đến tổng binh, giọng rất kỳ lạ, ta lúc ấy ở ngoài cửa, cũng không nghe rõ ràng lắm”
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ nhất thời suy nghĩ một lượt, không hẹn mà cùng nhìn xuống mặt đất rùng mình.
Đây rõ ràng là tên của một vị quan, chỉ về nguyên soái đang đóng binh tại quan ải.
Chẳng lẽ đây chính là phía sau của những người có chức quan?
“Đến cuối cùng là cái gì Quan, bà còn có thể nhớ lại không?” Thẩm Phong Vân thật nghiêm túc hỏi.
“Nhớ không rõ lắm, nếu là có người nhắc nhở, ta sẽ nhớ lại”.
Đây là việc không làm khó được Thẩm Phong Vân, lập tức đem các tên gọi thuộc như trong lòng bàn tay của các cửa khẩu ở Trường An mà từng cái một nhắc tới.
Lúc nói đến Thủy Vân Quan, Ngụy phu nhân phát ra tiếng cắt ngang lời Thẩm Phong Vân: "Chính là nó, cái gì mà Thủy Vân Quan, ta nhớ ra rồi”
Việc này không nên chậm trễ Thẩm Phong Vân lập tức đứng dậy nói với Lãnh Băng Cơ: “Đệ phải lập tức đi vào tổng binh của Thủy Vân Quan điều tra, xin thử cho Phong Vân không thể đích thân đưa biểu tẩu trở về.”.
Lại Bộ đích thị là thiên hạ của nhà họ Kim, Lãnh Băng Cơ tự nhiên là không muốn cùng đi theo, thấy khó xử, vả lại chính mình còn có chuyện muốn làm.
Một bên Ngụy công tử lại nói tiếp: “Hôm nay đa tạ vị phu nhân này đã giúp mẫu thân ta xóa sạch oan tình, không bằng để tạ phái người đưa phu nhân hồi phủ”
Lãnh Băng Cơ không có ý định từ chối ý tốt của hắn, hiện tại chính mình có nhiều nguy hiểm, không thể cậy mạnh.
Nàng thoáng suy tính, vẫn như cũ nhiều lời, hạ giọng nói với Thẩm Phong Vân: "Án của Phương Phẩm Chi, ta nghi ngờ có liên quan đến nhị công tử Kim thị.
Cụ thể nguyên nhân hôm nay không tiện nói với người.
Ngươi nếu như tra án, gặp phải Kim thượng thư hãy nói bóng gió và dò hỏi hành tung của Kim Nhị vào ngày hôm ấy”.
Thẩm Phong Vân hết sức không ngờ, cái chết một người lưu manh làm sao lại liên quan đến Kim Nhị, nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mà hiện tại chính mình cũng không có tâm trạng để ý đến án của Phương Phẩm Chi.
Sau khi đáp lại liền đi đến Lại Bộ nha môn.
Theo sau đó, Ngụy phủ tìm xe ngựa tốt, đích thân Ngụy công tử đưa Lãnh Băng Cơ đi ra.
Lãnh Băng Cơ nói đi đến Hồng Tân Lâu, xe phu liền lập tức giơ roi đi khỏi Ngụy phủ.
Xe phu này rất dẻo miệng, dọc đường cứ nói chuyện không ngớt, còn nhắc đến chủ tử nhà mình chết, lời nói vừa tự hào vừa thương tiếc.
Lãnh Băng Cơ từ miệng hắn biết được, Lâm Thị chính là vợ cùng Ngụy đại nhân chịu khổ, sau khi Ngụy đại nhân phát đạt đem bà về không hề nạp thiếp, lời nói ngày thường rất thận trọng, không vượt quá phận, phu thê hai người đúng là chuẩn mực.
Mà điều làm bọn họ kiêu ngạo đó chính là xuất thân của Ngụy đại nhân.
Ông ấy không phải là người thi cử ra, mà là từ hiểu liêm.
Hiếu liêm là cuộc thi được sáng lập ra từ thời Thần Võ Đế, đến bây giờ vẫn noi theo, là người hiếu thuận với phụ mẫu, làm việc thì liêm chính đây chính là ý nghĩa.
Người được nhận hiếu liêm cũng sẽ tương đồng là có thể làm quan.
Phụ thân Ngụy đại nhân mất sớm, mẫu thân bị bại liệt trên giường, ông một mặt vừa chịu khó đọc sách, một mặt chép sách, nuôi gia đình, chăm sóc mẫu thân đau ốm trên giường gần hơn 10 năm.
Câu chuyện cứ thể được lan truyền, nên được tiến cử là hiểu liêm.
Ông vì lo lắng cho mẫu thân, nên vẫn luôn chăm sóc mẫu thân đến khi bà nhắm mắt xuôi tay, lúc này mới ra làm quan.
Hoàng thượng nghe đến chuyện của ông càng thêm ca ngợi, nên một bước lên mây, làm được vị trí Lại Bộ hữu thị lang.
Một xuất thân bần hàn, văn chương cũng chẳng xuất chúng hơn người, vậy mà lại tại triều đường nổi bật, đây cũng làm cho Lãnh Băng Cơ giật mình.
Xe ngựa nhanh chóng đến Hồng Tân Lậu, nàng liền bước xuống xe, tạ ơn đối với phu xe, cho hắn hồi phủ.
Lúc này trong tửu lâu thong thả, chỉ vừa bắt đầu buôn bán nên chỗ ngồi còn thưa thớt.
Chưởng quầy lập tức đưa nàng đến hiện thích hợp: “Hôm nay làm thế nào Vương phi lại đến?”
Lãnh Băng Cơ không nghĩ nhiều lời, thuận miệng nói: “Mới có một quan tòa đến kiện, ta đi xem trộm một chút, bên cạnh không đem theo người”
“Nghe nói Vương phi người hai ngày trước trổ tài, vậy mà có thể đem người chết làm sống lại”
Những người này cũng thật khoa trương, Lãnh Băng Cơ cười vui vẻ: “Người không chết là do không khí trong lành mà thôi, nào có thần tiên gì?”
“Đây là hai ngày trước một thực khách không ít lời khen ngợi Vương phi người.
Về việc cái chết Phương Phẩm Chi, tất cả đều hận đến nghiến răng, có thể thấy là tội ác đầy đầu, xứng đáng tiễn đưa mạng”
“Này là án tử đến hôm nay còn chưa có kết quả, nếu là có chút manh mối, có thể nói cho ta biết”
“Người như thể chết cũng đã chết, có câu thiên ác hữu báo, người làm chuyện xấu tất nhiên không có cái chết yên lành.
Như hôm nay vị Ngụy đại nhân chết bắc đắc kỳ tử kia, đây là báo ứng.”
Lãnh Bằng Cơ khuôn mặt kinh ngạc: “Vị Ngụy đại nhân này làm sao vậy? Nghe nói ông ta tính tình chính trực, hiếu thuận phụ mẫu, là một vị quan tốt”
“Quan tốt, cải rắm!” Chưởng quầy trực tiếp xả trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Thoạt nhìn thì đạo mạo nghiêm trang, kỳ thực là lòng lang dạ sói, người khác có lẽ không biết, ta chính là cánh cửa sáng suốt!”
"Sao lại nói vậy?”
"Ai cũng đều biết, hắn xuất thân hiếu liêm, có thể có được ngày hôm này là do lòng hiếu thảo, nhưng trên thực tế, năm đó mẫu thân hắn luôn bệnh nằm liệt giường, trì hoãn đường tiền đồ của hắn, hắn chân thực không nhịn được mà tự tay bóp chết mẫu thân hån."
“Cái gì?”
Lãnh Băng Cơ kinh hãi, trong lời của chưởng quầy trực tiếp đánh đổ ấn tượng của nàng đối với Ngụy đại nhân.
Vừa mới từ Ngụy phủ, trong phủ bài trí cũng không phô trương khuếch đại, người trong nhà cũng rất hòa nhã, không hề xa xỉ, còn cho rằng ông ta là một quan chức Lại Bộ, thanh liêm.
Ai biết được lại hám lợi, lòng lang.
Cử ông ta là người hiếu liêm, quả thật là cái sai của lệ cũ.
"Ngươi ở đâu mà nghe được lời đồn?”
“Loại này, đều là chuyện bí mật, như thế nào có thể là lời đồn chứ?” Chưởng quầy bẩm báo: “Đây đều là khách nhân từng kế qua, làm cho chúng ta cũng rất vất vả dùng bạc nghe ngóng”
“Khách nhận bản tin?” Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc: "Ở đây cũng mua bán thông tin sao?
“Tuy nói các chủ của chúng ta có rất nhiều bạc, nhưng
.
/509
|