“Ông có biết, người lúc trước tiêu tốn bạc thu thập tình báo của Ngụy đại nhân ở chỗ Tàng Kiếm Các là ai không?”
Lãnh Băng Cơ kích động hỏi, có một loại cảm giác "xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
Chưởng quỹ lắc đầu: "Thời gian qua hơi lâu, vài năm trước rồi.
Lúc đó, còn chưa nghe nói đến Phi Ưng Vệ”
“Vậy còn có tin tức gì khác liên quan đến Phi Ưng Vệ và Ngụy đại nhân không?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Tàng Kiếm Các qua lại với người trên giang hồ rất nhiều, bình thường sẽ không động đến quan gia, cho nên biết rất ít.”
Lãnh Băng Cơ cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Vậy còn am Nam Sơn Ni thì sao, những ngày này có tiến triển gì không?”
Từ sau chuyện xuất hiện gian tế lần trước, có lẽ đối phương đã phát giác thân phận của mình bị bại lộ, am chủ cùng với vài ni cô đều đã biến mất hết.
Hiện nay, am ni cô do một vị lão ni đã nhiều tuổi chủ trì, nói với bên ngoài là những người kia đã đi ra ngoài vấn du hóa duyên rồi, thực chất chính là ôm tội trốn thoát.
Nhưng ban đêm vẫn có người có hành tung khả nghi xuất hiện.
Không biết là người của triều đình đang giám sát, hay là Phi Ưng Vệ vẫn còn giữ liên lạc với am ni cô”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lát: “Phi Ưng Vệ biết rõ triều đình đã để ý đến bọn họ, sao còn mạo hiểm quay trở lại? E là người đến tìm Phi Ưng Vệ mua bán tin tức? Dù sao nơi này đã là con cờ bỏ đi của Phi Ưng Vệ, không sợ đánh rắn động cỏ.
Không thì vậy đi, nói với huynh đệ của chúng ta, lần sau nếu lại có người đến liên lạc, đi theo sau khi hắn ra khỏi am ni cô, bắt hắn lại, thẩm vấn thật kĩ, xem xem rốt cuộc Phi Ưng Vệ đang làm trò mờ gì.
Nếu như có nguy hiểm, lập tức rút lui.
Dù sao còn có người khác đang trông chừng am ni cô, chuyện này Phi Ưng Vệ cũng sẽ không nghi ngờ đến trên đầu chúng ta, cứ để quan phủ gánh cái nồi đen này đi”.
Chưởng quỹ đều nghe theo, trong đầu Lãnh Băng Cơ vụt qua một tia sáng, lập tức có chủ ý mới, quyết định đập tan ý nghĩ trước đó của bản thân, đó là, giả họa cho người khác!
Nhưng, Thẩm Phong Vân, thật xin lỗi, chỉ một chút thôi, gây hiểu lầm cho đệ một chút, để đệ đi chút đường vòng.
Ai bảo ta không có tiền đồ như vậy, nhớ biểu ca của đệ rồi?
Đang định đi ngủ thì có người mang gối đến, quả là ông trời giúp ta mà.
Nàng lập tức đứng dậy, đi đến trà lâu nhà mình, ngồi ở nhà gian gần đường ở đằng sau, đem tình hình trong Lại Bộ nha môn thu vào trong mắt.
Sau đó dặn dò người làm, đến trước cửa đợi Thẩm Phong Vân, đợi hắn ta đi ra, lập từ mời đến nhã gian.
Người làm lập tức nhận lệnh rời đi.
Chưa được một lúc, Thẩm Phong Vân đã bước lớn lên nhã gian ở lầu hai.
Tiểu nhị mang điểm tâm lên xong liền đóng cửa nhà gian lại rồi đi ra ngoài.
“Vừa ăn vừa nói, đói rồi nhỉ?” Lãnh Băng Cơ chào hỏi.
Đã là thời gian dùng bữa trưa, Thẩm Phong Vân cũng không khách khí với nàng nữa, hai người vừa ăn, vừa thảo luận vụ án.
“Lúc nãy đệ đã gặp Kim thượng thư, hỏi về tình tiết liên quan đến vụ án.
Kim thượng thư nói, tổng binh Thủy Vân Quán này là do Ngụy thị lang một tay đề bạt.
Nhận chức và sát hạch của võ quan là do binh bộ và sử bộ cùng nhau báo lên hoàng thượng quyết định.
Nhưng trong đó khó tránh khỏi sẽ có người thầm động tay chân, tỷ chắc cũng biết, tổng binh Thủy Vân Quan này chính là Ngụy đại nhân cùng với Phùng thị lang lúc trước cùng nhau tiến cử”
Cũng chính là nói, hại vụ án này tuyệt đối có liên quan đến nhau.
“Vậy người này có gốc gác gì? Có giao tình thế nào với hai người kia?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Kim thượng thư nói, không có giao tình, trước đó Ngụy đại nhân cũng không hề quen biết người này.
Nhưng, người này giờ ở tận Thủy Vân Quan, sao có thể cách cả ngàn dặm thao túng vụ án này được?”
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên: “Tổng binh Thủy Vân Quan là cái chức béo bở đúng không?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tiếp giáp Nam Chiểu, nếu như địch quân đến xâm phạm, người đứng đầu sẽ gặp họa đầu tiên”.
“Nếu đã như vậy sao còn có người tranh nhau đi chấn thủ Thủy Vân Quan?”
Thẩm Phong Vân ngây người: “Chẳng lẽ hắn ta có oán cũ với Ngụy thị lang, hai người lợi dụng việc công để trả thù riêng? Cũng không phải, người này vốn dĩ cũng chỉ là một phó tướng không nổi danh lắm, để hắn đảm nhiệm tổng binh thủ quan, tuy nói bần hàn, nhưng cũng là thăng chức.
Mãn kì nhậm chức, có thể điều quay trở lại hoặc là tìm một cái chức béo bở khác.”
“Còn nữa, nếu chỉ là đơn giản như vậy, vậy bát ca truyền thư lại giải thích thế nào? Thư từ thường xuyên qua lại nói thế nào?”
Thẩm Phong Vân cũng có cảnh giác cực cao với khứu giác cực nhạy bén: “Nếu là như vậy, chuyện này không đơn giản rồi.
Tỷ nói, có khi nào là hai người bọn họ lợi dụng quyền chức trong tay, đang bán chức quan không? Sau đó trong đó có cơ mật gì bị tiết lộ, cho nên có người giết người diệt khẩu?”.
"Tỷ để ý nhìn qua trong phủ Ngụy thị lang không hề xa hoa, không xa xỉ lắm, đến cả than Ngân Tuyết đang dùng cũng là hai năm gần đây mới đổi.
Đệ lại có một suy đoản to gan khác, bọn họ bị người khác uy hiếp”.
Ngay lúc đó đem chuyện liên quan đến việc Ngụy đại nhân giết mẹ vừa nghe ngóng được nói luôn: “Có người ngắm trúng vị trí của hắn ta, lợi dụng điểm yếu của hắn ta để uy hiếp hắn ta nghe lệnh của mình, sau đó theo ý người đó sắp xếp nhân thủ của hắn.
ta ở trong triều đình, mở rộng thể lực”
Thẩm Phong Vân trầm ngâm một lát không nói gì, dường như đang chậm rãi tiêu hóa suy đoán của Lãnh Bằng Cơ: “Có phải tẩu tử còn biết gì nữa không?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Vừa đúng lỡ, tỷ còn biết, có một tổ chức thần bí, gọi là Phi Ưng Vệ, chính là thích chuyên đi thu thập điểm yếu của các quan viên vương triều Trường An, lợi dụng bọn họ để làm chuyện phi pháp”
“Phi Ưng Vệ?" Thẩm Phong Vân hiển nhiên lần đầu tiên nghe nói: “Sao tẩu tử biết được?”
Chuyện này Mộ Dung Phong và Tề Cảnh Vân đều biết, chỉ duy nhất bách sự thông của thượng kinh này lại chưa từng nghe nói, điều này ngược lại khiến Lãnh Bằng Cơ có chút ngạc nhiên.
“Tỳ nghe Tề Cảnh Vân nói, biểu ca đệ cũng biết chuyện này.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tỷ, cảm thấy cực kì có khả năng này.
Không hề có chút bằng chứng nào, để có thể coi như là một trong những phương hướng điều tra.
Dò xét một chút, hai năm này Ngụy thị lang cùng với sử bộ thị lang kia có hiềm nghi này hay không, trong những quan viên mà họ dùng đến quyền chức trong tay để sắp xếp, có điểm tương đồng này không”
Một loạt lời vớ vẩn này bịa ra, bản thân nàng cũng tin là thật.
Nhớ có ai đó từng nói: Nam nhân trời sinh thích nói dối, nữ nhân trời sinh biết nói dối.
Sờ sờ mũi, còn may, chưa dài ra.
Thẩm Phong Vân vừa rồi còn loạn thành một khối, không có manh mối gì, lập tức cảm thấy giống như được Lãnh Băng Cơ mở ra một màn sương dày trước mặt, đột nhiên trở nên sáng sủa, thậm chí còn có chút không kịp đợi, muốn lập tức đi điều tra, cơm cũng không kịp ăn, để đũa xuống liền đứng dậy, cầm theo trường kiểm trên bàn.
Quả là một người cuồng công việc.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ có chút áy náy, bản thân đem tất cả tội danh đẩy hết lên đầu Phi Ưng Vệ, đánh lạc hướng điều tra của Thẩm Phong Vân, hi vọng sẽ không làm lỡ thời cơ điều tra của hắn ta.
Chỉ cần lão gia tử mở miệng vàng, để Mộ Dung Phong trở lại kinh thành, bản thân sẽ lập tức đi nhận tội với hắn ta, hơn nữa sẽ dốc hết sức giúp hắn ta điều tra rõ vụ án này.
Nàng bất lực dùng đũa gẩy cái đĩa ở trước mặt: “Chỉ hai miếng cơm, không được lãng phí, ăn xong rồi đi”
Thẩm Phong Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn vội vàng hai miếng, đột nhiên nhớ tới chuyện khác: “Tẩu tử sao lại biết được, cái chết của Phương Phẩm Chi với Kim Nhị có quan hệ gì?”
Lãnh Băng Cơ bị hỏi ngây ra, đây là vấn đề liên quan đến thể diện của Mộ Dung Phong, nhẹ ho một tiếng: “Kim Nhị và Phương Phẩm Chi là hồ bằng cẩu hữu thân thiết, thường cấu kết với nhau, vài ngày trước nghe nói có chút mâu thuẫn, cho nên tỷ cảm thấy bọn họ có hiềm nghi, vụ án này của Ngụy đại nhân quan trọng, đợi kết thúc, để có thời gian rảnh rồi, tỷ lại nói rõ hơn.
Bây giờ nhắc nhở đệ, lúc để giao tiếp với Kim thượng thư âm thầm lưu ý một chút.”
Thẩm Phong Vân gật đầu, hai ba đũa đã ăn xong cơm: “Thật xin lỗi, tẩu tử, đệ phải bận rồi.
Tỷ ở đây đợi một lát, để gọi hai huynh đệ đến đưa tỷ hồi cung”
Lãnh Băng Cơ không từ chối.
Một lát huynh đệ trong nha môn mang theo xe đến, Lãnh Băng Cơ xách theo thức ăn mang về cho Huệ Phi, hài lòng quay về..
/509
|