“Không phải Sở tướng quân luôn xem Sở Nhược Hề như hòn ngọc quý trên tay à? Chọn tới chọn lui trong kinh thành đều không tìm được rể quý, sao lại muốn đưa nàng vào trong cung?”.
Lãnh Thanh Hạc khẽ thở dài một hơi: “Còn không phải là phụ thân gây họa? Muội và Minh Nguyệt các nàng đều gả vào hoàng gia, làm rạng rỡ tổ tông, phụ thân khó tránh khỏi khoe khoang trước mặt Sở tướng quân.
Sở Nhược Hề lại không còn nhỏ tuổi, mãi vẫn không chịu xuất giá, Sở tướng quân tranh cường háo thắng, trong lòng nghẹn một hơi này, ai biết tại sao lại nhắc đến, muốn cho Sở cô nương vào cung làm hoàng phi, để hắn được cao hơn phụ thân một bối phận”.
Lãnh Băng Cơ nghe xong, lập tức dở khóc dở cười.
Mọi người đều nói lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, từ này phát huy vô cùng rõ ràng trên người Lãnh Tướng và Sở tướng quân.
"Sau đó thì sao?”
“Tất nhiên Sở Nhược Hề sẽ không chịu vào cung, nàng sai người gửi thư cho huynh, muốn gặp huynh, huynh không đến chỗ hẹn."
Đại ca nhà mình là một khối gỗ, nhưng lại hiếu thảo, phụ thân nói cái gì thì là cái đó.
"Thế là Sở Nhược Hề hất nước bẩn lên người huynh à?”
Lãnh Thanh Hạc gật đầu: “Hôm nay vừa dự yến tiệc từ trong cung ra, đi nửa đường gặp Sở tướng quân cản lại cỗ kiệu của huynh và phụ thân, vừa thấy mặt huynh chưa kịp nói gì đã đánh huynh mấy quyền.
Các kiệu phu đều không ngăn lại được, nhờ có hai vị công tử nhà họ Sở kịp thời chạy tới mới khuyên can nổi.
Phụ thân tranh luận với ông ta, ông ta lập tức chỉ vào mũi huynh, mắng huynh làm hỏng danh tiết của nữ nhi ông ta, ông ta muốn cái mạng nhỏ này của huynh.
Phụ thân tất nhiên không tin, nói nữ nhi của ông ta không gả ra được nên muốn ăn vạ lên đầu huynh.
Sở tướng quân nói lời này do Sở Nhược Hề chính miệng thừa nhận.
Lúc ấy lẫn bây giờ huynh đều không có biện pháp nào khác, không thể phủ nhận mãi được, cho nên đành làm phụ thân mất mặt.”
Nghe đến đó, Lãnh Băng Cơ lập tức hiểu rõ.
Sở Nhược Hề nhìn trúng đại ca nhà mình, mà đại ca nhà mình bởi vì khúc mắc giữa phụ thân và Sở tướng quân nên không muốn tiếp nhận Sở Nhược Hề, hờ hững lạnh lẽo với sự yêu thích rõ rệt của nữ nhi người ta..
Sở Nhược Hề mãi vẫn không nghĩ ra tâm tư của đại ca, lại không muốn vào cung, vốn đĩ nàng lấy hết dũng khí tìm đại ca hỏi thăm rõ ràng, kết quả đại ca lại không đến nơi hẹn.
Chắc hẳn là Sở tướng quân luôn ép buộc nàng, nàng sốt ruột quá nên đành nói dối như thế, muốn ép Lãnh Thanh Hạc đưa ra quyết định.
Nhưng tính khí của Sở tướng quân rất nóng nảy, thế mà lại liều lĩnh chặn đường tranh luận.
Lúc đó nếu đại ca quyết tâm tàn nhẫn, nhất quyết không thừa nhận, lão phụ thân nhà mình nhất định sẽ châm chọc khiêu khích, không chịu từ bỏ ý đồ.
Sở tướng quân mất mặt là việc nhỏ, nhưng mà danh tiết của một cô nương gia như Sở Nhược Hà cũng mất hết.
Đừng nói tiến cung, cho dù lấy trượng phu cũng khó.
Nhưng sao hắn lại không suy nghĩ, nếu thừa nhận như thế thì thanh danh của nữ nhi nhà người ta cũng mất hết không phải sao? Ngoại trừ gả cho hắn, nàng còn có đường khác để đi ư?
Trong lòng Lãnh Băng Cơ khẽ động, nháy đôi mắt, cảm thấy có gì đó không đúng: "Có phải huynh đã thích nàng rồi đúng không? Huynh cũng không muốn cho nàng vào cung?”
Lãnh Thanh Hạc tức khắc có phần luống cuống chân tay: “Không có, không có chuyện đó.
Huynh chỉ thấy việc này ít nhiều gì cũng vì phụ thân mà ra, trong lòng có phần áy náy, nhất thời do dự nên trở tay không kịp”
Lãnh Băng Cơ nghiệm mặt nói: “Đối với nhân phẩm của Sở Nhược Hề như thế nào, muội cũng không bình luận, dù sao thời gian ở chung với nhau không dài.
Nhưng người ta là một cô nương gia, đã có thể dũng cảm đi đến một bước này, vứt mặt mũi đi mà cầu xin huynh.
Nếu huynh thật lòng có tình ý với nàng thì huynh hãy suy nghĩ lại cho kỹ, tuyệt đối không nên nhất thời do dự, khiển sau này huynh phải hối hận”
“Phụ thân và Sở tướng quân không thể nào đồng ý.
Sở tướng quân nói, cho dù nữ nhi của hắn sống đến giá trong nhà không gả ra được, cũng sẽ không gả năng cho huynh” Lãnh Thanh Hạc nghiệm mặt nói.
"Từ trước đến nay, trong những chuyện khác huynh đều quả quyết thông thấu, tại sao chỉ khi đối mặt với chung thân đại sự của mình huynh mới không có chút dũng cảm nào thế? Yên tâm đi, thân thể của phụ thân rất tốt.
lão Hoàng Đế nhà muội còn có thể "cây vạn tuế ra hoa”, phụ thân cũng càng già càng dẻo dai, cùng lắm là không cần người nữa, chính hắn tự sinh thêm một đứa khác nghe lời”.
.
/509
|