Lãnh Băng Cơ vừa về tới Kỳ vương phủ đã bắt đầu phô trương thanh thế thu xếp việc làm mối cho Lãnh Thanh Hạc, mời mấy bà mối cho quan lại đến nhà, cẩn thận nghe ngóng về thiên kim của mấy gia đình.
Có bà mổi nhiều chuyện truyền tiếng gió vào Sở tướng quân phủ.
Hỏi rằng Sở Nhược Hề và Lãnh Thanh Hạc là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, có cần mình đến Tướng phủ làm mối không?
Sở tướng quân nổi trận lôi đình, trực tiếp dùng cây gậy đuối bà mối ra ngoài, sau đó đi đến viện của Sở Nhược Hề trút giận một hội.
Hai ngày nay Sở Nhược Hồ cũng không dễ chịu, bị cấm túc trong viện, không được đi nơi nào khác, nàng sốt ruột đến độ nổi mụn bên miệng.
Nàng biết lão phụ thân nhà mình chạy tới trước mặt Lãnh Tướng để tranh luận, vậy mà Lãnh Thanh Hạc lại không có giải thích, chấp nhận nàng.
Điều này làm trong lòng nàng loáng thoáng có một chút hy vọng.
Quả thật hẳn có tâm với mình!
Cho nên, Sở Nhược Hề quyết tâm nghĩ, có nói gì nàng cũng không chịu gá, không có khả năng nào hết.
Nếu như Sở tướng quân ép rất gắt, nàng sẽ treo cổ lên chết cho hắn xem.
Sở tướng quân thật lòng yêu thương khuê nữ cùng quý giá này của mình, hắn tức giận trừng mắt nhìn nhưng cũng không có cách khác.
Ngoại trừ trông giữ nàng, miễn cho theo tính tình không sợ trời không sợ đất của nàng, nàng lại làm mấy hành động đồi phong bại tục như bỏ trốn.
Hôm nay hắn lại bị bà mối kích thích, lửa giận càng vọt lên tận đầu, lập tức cầm theo kiểm xông vào viện của Sở Nhược Hề, dọa cho mấy người ca ca của Sở Nhược Hề kinh hồn bạt vía chạy tới.
Sở tướng quân rút kiếm ra khỏi vỏ, ném đến trước mặt Sở Nhược Hề rồi nói: “Không phải con muốn treo cổ à, cho con, một lần là xong, miễn cho mất mặt xấu hổ.”
Hai ngày rồi Sở Nhược Hề không ăn không uống, nửa chết nửa sống nằm trên giường, nhấc mí mắt lên: “Con đổi ý rồi, con không chết, sau này con còn có ngày tốt lành”
“Ngày tốt lành gì chứ!” Sở tướng quân tức giận mắng: “Lãnh Thanh Hạc người ta đã sắp thành thần, người ta không cần con nữa!”
Sở Nhược Hề cười khẽ: “Cha lừa ai đó? Hắn nói trước lập nghiệp sau thành gia”
“Phong vương phi đã mời bà mối đến phủ rồi kìa, con còn nằm đây mơ ban ngày nữa à? Con có biết cái gì là bội tình bạc nghĩa không? Phụ thân đã sớm nói người đọc sách của nhà họ Lãnh hẳn toàn là tâm địa gian xảo, tuyệt đối không thể làm bạn, sao con lại không nghe? Bây giờ tự ăn quả đắng rồi, đáng đời con!”
Sở Nhược Hề bật dậy từ trên giường, nói: “Vì khiến con hết hi vọng, phụ thân đúng là biết bịa chuyện thật.
Con không tin, trừ phi con nghe chính miệng hắn nói”.
Nói xong nàng cũng muốn xuống giường xông ra bên ngoài.
Sở tướng quân dịch thân thể chặn đường nàng: “Con còn ngại chưa đủ mất mặt phải không? Hôm nay con dám bước ra khỏi cánh cửa này một bước, ta sẽ đánh gãy chân của con”
Mấy người ca ca của Sở Nhược Hề đứng ngăn ở cổng, gật đầu với nàng: “Nhà họ Lãnh đang nghị thân thật, muối dập tắt ý nghĩ đó đi”
Sở Nhược Hề ngây ngẩn cả người, nhìn lão gia tử nhà mình đang nổi trận lôi đình, lại nhìn mấy người ca ca đứng ngoài cổng, ngây ra như phỗng.
Chút hy vọng vừa dâng lên trong lòng đã lập tức tan thành mây khói.
Chẳng lẽ, hắn không những không muốn cưới mình, còn dùng cách này để nhục nhã mình hay sao?
Tính tình nàng rất cương trực, xoay người nhặt kiểm của Sở tướng quân nằm trên đất, gác lên cổ mình, hét: “Vậy con chết cho các người xem!”.
Mọi người thấy vậy cực kỳ sợ hãi, Sở tướng quân chỉ nói nhảm thôi, sao có thể nhìn khuê nữ nhà mình tìm đến cái chết thật? Một đám người lôi kéo rồi khuyên nhủ, cướp lại kiếm từ trong tay vị tiểu tổ tông này.
Đã hai ngày Sở Nhược Hề không ăn thứ gì, tay chân bủn rủn, chỉ có thể buông lỏng tay ra: “Dù sao, không gặp được Lãnh Thanh Hạc, có nói thế nào con cũng sẽ không hết hy vọng!”
Đây đúng là quỷ đòi nợ, cả đời này Sở tướng quân chỉ biết ra lệnh, ngoại trừ Hoàng đế, ông ta còn chưa từng cúi đầu trước ai, đối mặt với nữ nhi đi tìm cái chết, ông ta càng nghĩ càng giận, nhăn cả mặt, vừa tức vừa đi thẳng đến Tướng phủ.
.
/509
|