Nghe thấy tiếng nói, Minh Tuấn và nó giật mình quay lại. Bản thân họ tự hỏi tại sao Minh Thư lại ở đây? Thư biết Thiên Linh bị ốm, là những người bạn thân nên cô rất lo lắng cho nó. Cô cũng đã tìm tới và cũng đã kịp nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Giờ đây hai hàng nước mắt Minh Thư chảy dài. Minh Tuấn cổ họng nghẹn ứ, cậu chẳng thể nói một lời nào ngoài việc hết nhìn Minh Thư rồi lại nhìn nó, Thư tiến lại gần nói trong tiếng nấc:
- Xin cậu hãy nói rằng câu chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa được không Dương Thiên Linh. Mình sẵn sàng tha thứ khi cậu nói vậy, thật đó hãy làm theo mình đi!
Nó mím môi cười để lộ rõ lúm đồng tiền, một nụ cười vô cùng đau đớn, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh kia. Nó khẽ chớp mắt và từng giọt từng giọt rơi xuống một cách vô hồn. Nó nhìn thẳng vào Minh Thư và nói:
- Mình cũng mong cậu nói đúng rằng đó chỉ là trò đùa nhưng không, đó là sự thật! Cậu và mình chưa quen nhau được bao lâu nhưng chắc hẳn cậu biết rằng mình không bao giờ nói dối. Từng việc mình đã kể đều chính xác không bịa đặt hay thêm bớt. Nếu không tin hãy về hỏi ba cậu, có lẽ ông ấy sẽ cho hai người một câu trả lời mà hai người mong muốn.
Trước lời nói của nó Minh Thư khóc nức nở. Còn Minh Tuấn, nước mắt cậu đã không thể kìm hãm và cũng rơi xuống, giọt nước mắt của người con trai vốn mạnh mẽ đó đã không chịu được thì liệu có phải sự thật này đã đi quá giới hạn con người rồi không? Bỗng Thư lau nước mắt, mắt cô nhìn thẳng vào nó và nói:
- Cậu nói dối, mình không cho phép cậu nói ba mình như vậy. Ông đã hy sinh tất cả, tất cả rồi...
Minh Tuấn đứng dậy tiến tới nắm lấy tay em gái mình. Cậu bước đi từng bước nhỏ rồi quay lại nhìn con bé vô hồn kia ngồi đó. Còn nó, nó tự hỏi bản thân cuộc sống là gì, nó sinh ra để làm gì? Để chịu đựng những nỗi đau vô bờ này ư? Tại sao nó phải khóc nhiều như vậy, sao nó nhiều nước mắt như vậy? Nó đưa hai tay lên lau nước mắt. Bầu trời mỗi lúc một tối lại, tập vở vẫn còn ở đó rồi nó cầm lấy bước về nhà.
Đến gần cổng nó làm hết sức, giả bộ lấy tinh thần để khi vào nhà sẽ không bị mẹ nghi ngờ. Giờ đây bí mật này có nó biết, Vương Tuấn Khải biết, lão ta biết, Đồng Minh Tuấn biết và Đồng Minh Thư cũng biết. Nó không muốn để mẹ lo lắng cho mình một chút nào nữa, bà đã làm cho nó quá nhiều rồi.
Vào trong nhà nó thấy mẹ đang nấu bữa tối, dù lấy sự mạnh mẽ ở đâu bây giờ nó cũng không đủ can đảm vào đó giúp mẹ. Nó sợ bà sẽ phát hiện ra nhưng chắc chắn bà cũng sẽ không để nó làm việc vì bây giờ con nhỏ đang bệnh. Nó lẳng lặng đi lên phòng sau khi chào mẹ. Không muốn mở quyển vở của Minh Tuấn ra một chút nào vì thấy bản thân không xứng đáng động vào, nó xem bài học hôm đó rồi tự hoàn thành vào vở của mình.
Xong xuôi mọi chuyện, chẳng biết phải làm gì. Tâm trạng bây giờ quá tồi tệ khiến đầu óc nó không thể suy nghĩ đến chuyện gì ngoài Minh Tuấn và Minh Thư. Nó thấy bản thân mình có lỗi với hai người họ, đã làm tổn thương hai người họ rất nhiều nhưng người chịu tổn thương lớn nhất vẫn là nó. Điều này liệu có ai hiểu?
~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà, Minh Thư chạy ngay tới phòng ba. Vừa đúng lúc ông ta đi làm về còn chưa kịp thay đồ thì Thư đã xồng xộc tới, Minh Tuấn theo sau. Minh Thư nhìn thấy ba liền hỏi:
- Ba à hãy nói cho con biết sự thật, sự thật về mười năm trước, khi tới Việt Nam ba đã làm những chuyện gì khủng khiếp?
Ông ta rùng mình khi nghe xong câu hỏi và ông cũng hiểu rằng hai đứa con của mình đã biết hết sự thật. Ông ta vô tâm, ác độc với người khác nhưng rất yêu thương con cái của mình, ông ta không dám nói dối và đã giải thích. Ông kể lại toàn bộ câu chuyện, càng kể Minh Thư càng khóc còn Minh Tuấn cúi mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu rồi cậu nói:
- Vậy là Thiên Linh đã nói đúng, ba thật sự đã làm như vậy.
Vừa dứt câu Minh Thư đã đánh vào người cậu nhiều cái, Thư cấm cậu không được phép nói ba như vậy dù ba đã làm chuyện thật đáng sợ. Mắt cô bỗng dưng bừng lên một ngọn lửa đầy sát khí ẩn chứa, Thư gằn giọng:
- Ba làm vậy để chúng ta có ngày hôm nay, em sẽ không để Dương Thiên Linh hay bất cứ ai chạm tới ba dù một chút, tin em đi!
Nghe lời con gái mình nói ông ta mỉm cười ôm Thư vào lòng. Còn Minh Tuấn, cậu nổi da gà với câu trả lời đó, cậu không dám tin là em gái mình vừa nói ra. Mọi chuyện càng lúc càng đi quá giới hạn và mất kiểm soát. Liệu Minh Thư sẽ trở thành con người như thế nào?
Minh Tuấn ra ngoài, Minh Thư theo sau. Cậu đi về phòng của mình và đóng sập cửa lại rồi dựa vào đó khẽ nói trong đau khổ:
- Nhưng Dương Thiên Linh à, tôi trót yêu cậu rồi!
Minh Thư ở ngoài đã nghe lén được, nỗi tức giận mỗi lúc một lớn hơn nhưng cô vẫn đang kìm lén, sự nham hiểm trong lời nói, khuôn mặt, bước đi càng lúc càng rõ. Thư đi về phòng, cô chợt nhớ đến những lúc cô và nó chơi đùa, lúc cô đẩy nó xuống nước, lúc cô kéo nó xuống căng tin. Một tình bạn thật đẹp tưởng chừng như ta vỡ hoàn toàn, tất cả mọi thứ đều được cho vào quá khứ và tương lai, có lẽ họ sẽ là kẻ thù không độ trời chung.
~~~~~~~~~~~~
Nó nằm trên giường, đầu óc lơ mơ suy nghĩ về nhiều chuyện khiến nó rối. Bỗng chuông điện thoại reo, nó cầm lên và nhìn, là Vương Tuấn Khải gọi. Hôm nay cậu không phải đi tập luyện vì mới trở về từ Bắc Kinh ngày hôm qua, cậu lo lắng cho nó nên đã gọi. Thiên Linh nhìn đi nhìn lại, có lẽ nó đã tính không bắt máy, cầm lên lại để xuống nhưng do trái tim mách bảo nên nó đã nghe:
- Cậu có biết tôi chưa gọi cho một ai mà bắt máy lâu như cậu không? - Chưa gì Tiểu khải đã trách.
Nó chẳng nói gì cả, Tiểu Khải hỏi tiếp:
- Cậu ổn chứ?
- Tôi ổn... nhưng chuyện đó Đồng Minh Thư và Đồng Minh Tuấn đã biết rồi...
- Cậu nói họ biết sao? - Tiểu Khải ngạc nhiên hỏi.
- Ừm, đúng là tôi đã nói vì tôi nghĩ họ được quyền biết!
-...
Cuộc trò chuyện cứ vậy diễn ra, nó cảm thấy muộn phiền, gánh nặng tan dần vì có người ở bên cạnh chia sẻ. Tiểu Khải lúc nào cũng vậy, cậu luôn có mặt ở bên khi nó cần, khi nó buồn. Nó cảm thấy biết ơn, trước đây những người bạn khác giới cũng vậy, luôn ở cạnh nhưng họ lại khiến nó cảm thấy khó chịu vì hành xử hơi quá, lúc nào họ cũng làm nghiêm trọng vấn đề.
Tuy học cùng lớp với Nguyên và Thiên Tỷ nhưng nó lại ít khi nói chuyện với hai người mặc dù nó đã có chuyến đi chơi ở trường cùng Thiên. Nó biết mình vẫn còn nợ Thiên Tỷ một lời cảm ơn vì Thiên đã nhảy xuống nước cứu nó trong giờ tập bơi. Còn Nguyên Nguyên, nổi tiếng thân thiện, vui tính nhưng cậu không mấy khi quan tâm quá nhiều đối với con gái, đặc biệt trong khi nó chẳng phải fan của cậu, cậu cũng chẳng biết nó như thế nào.
Không gian trở nên im lặng khác thường, cảm tưởng có thể nghe thấy được cả nhịp đập trái tim. Thời gian thì cứ trôi chẳng hề đúng lúc, khi muốn nhanh thì rất chậm, khi muốn dừng lại thì quá nhanh. Cuộc đời chẳng bao giờ thuận lợi như ta mong muốn, nó luôn thách thức con người từng chút một.
Vừa tắt máy nó vừa kéo chăn kín đầu, chưa được nửa phút lại kéo xuống. Nó lạnh lùng nhìn bầu trời qua cửa sổ, sự buốt giá của thời tiết ngày càng tăng dần, khiến cho con người cần thêm sự ấm áp. Nó lạnh lùng, nó vô cảm nhưng nó cũng giống với người khác, vẫn chỉ là một đứa trẻ, có quyền được mọi thứ theo sở thích nhưng nó lại luôn kìm hãm sở thích đó. Một ngày nào đó sẽ có một ai đó đến và tìm lại con người ngày xưa này.
Nó xuống dưới phòng ăn và hoàn thành nhiệm vụ bữa tối của mình, sau khi dọn dẹp xong nó lên phòng. Màn đêm buông xuống, nó thiếp đi trong nỗi buồn vô tận. Một ngày mai nó sẽ phải đối mặt với hai con người kia, người mà nó không hề muốn gặp.
****************
Theo thói quen nó vẫn dậy sớm, ăn sáng và đi học. Vẫn trên con đường công viên đẹp đẽ thơ mộng đó nó đến trạm xe buýt, nơi mà bí mật cuộc đời được tiết lộ. Khuôn mặt buồn rầu ủ rũ khiến đầu nó đau nhưng không nói với ai mà chỉ cố chịu đựng.
Đến trường, có TFBOYS là có tiếng hét. Nó không hiểu tại sao hầu như hôm nào cũng được gặp TFBOYS mà họ vẫn như vậy? Nó lẳng lặng đi vào lớp, Minh Tuấn và nó ngồi cùng bàn nhau, hai người chẳng thèm liếc hay nhìn lấy một cái. Vài phút sau Thiên Tỷ và Nguyên Nguyên đi vào, nhìn mặt hai người kia đã thấy cái lớp mất vui rồi. Hôm nay là ngày thứ bảy, ngày cuối cùng đi học trong tuần. Tiết sinh hoạt chắc hẳn sẽ có những điều thú vị.
Minh Thư cùng mấy cô bạn gái bước vào. Hai đôi mắt nhìn nhau như sắp có chiến tranh xảy ra vậy, thật sự rất căng thẳng. Các tiết học trôi qua như thường lệ, đến giờ ăn trưa không còn thấy hình ảnh cặp bạn thân ngày nào kéo nhau xuống căng tin, kéo nhau xuống thư viện nữa. Các bạn nữ tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của nó, không một ai biết đến sự cãi vã của hai người kia.
Cuối cùng cũng đến tiết sinh hoạt cuối tuần, đây là tiết học mà các bạn nam hay mắc lỗi ghét nhất. Cô chủ nhiệm sẽ xử phạt một cách nghiêm khắc, nhẹ nhất cũng là quét cả cái sân trường rộng mênh mông. Nó và Minh Tuấn bỗng cùng nhau đứng dậy không hẹn mà đồng thanh:
- Em muốn đổi vị trí ngồi ạ!
Rồi hai người họ nhìn nhau. Việc Minh Tuấn muốn đổi chỗ không phải do cậu ghét nó mà là do Minh Thư, cậu đã nghĩ đến lợi ích của cô em gái mình. Giờ đây hai con người này đang thu hút tất cả ánh nhìn ngạc nhiên, ai cũng bàn tán và tự suy đoán lí do. Cô giáo lên tiếng:
- Tại sao hai em muốn đổi?
- Vì...
Minh Tuấn chưa nghĩ ra lí do, cậu mới chỉ ấp úng nói thì nó đã trả lời thay:
- Vì chúng em đang bất đồng nên mong cô đồng ý ạ!
Tuấn nhìn nó, nó nhắm mắt lại. Cô giáo quyết định chuyển Thiên Tỷ lên vị trí của Minh Tuấn, còn Minh Tuấn xuống vị trí của Thiên Tỷ. Hai người cũng nghe theo, vậy là từ giờ Tuấn đã ngồi ở phía sau nó, có lẽ sẽ tiện hơn cho cả đôi bên. Khi tan học, Vương Nguyên chạy ngay tới chỗ Tiểu Khải để phô chuyện vừa xảy ra. Dù vậy nhưng hai người kia đâu biết được lí do chính xác, chỉ có cậu thật sự biết rõ. Tiểu khải nói mà lắc đầu:
- Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
- Anh nói cứ như biết được mọi chuyện rồi vậy?
- Vì anh có năng lực siêu nhiên đó.
Hai thằng em bĩu môi khi nghe xong câu trả lời.
Nó vừa ra tới cổng đã va phải một người nào đó khá cao. Chồng sách trên tay bị rơi xuống, người lạ mặt cúi nhặt lên rồi đưa cho nó, nhìn thấy đối phương mắt nó mở to, sự ngạc nhiên bộc lộ rõ ra mặt, nó lắp bắp nói:
- Tom... Tom Sawyer...?
Hóa ra đó là một người bạn của nó khi còn ở Mỹ, nó không ngờ cậu ta lại xuất hiện ở đây nhưng khuôn mặt vẫn còn giữ sự lạnh lùng. Tom Sawyer là một nam sinh cực ngoan ngoãn, thành tích học tập rất đỉnh. Nhan sắc cũng chẳng kém gì TFBOYS. Cậu ta cười khiến mấy nữ sinh đang nhìn cảnh tượng này phải siêu lòng rồi Tom nói:
- Oa, có vẻ cô bạn thân ngày xưa của tôi thay đổi rồi nhỉ, gặp tôi còn biết gọi tên nữa chứ?
Cổ họng nó nghẹn lại khi nghe cậu ta nói thành thạo, lưu loát tiếng Trung. Nó ngạc nhiên vô cùng, chưa nói được một lời nào thì nó bị Tom lôi đi, vừa kéo Tom vừa phán:
- Từ giờ tôi sẽ học ở đây. Hôm nay mẹ cậu nói tôi đi đón cậu đó.
Tài xế riêng của Tom đang chờ ở ngoài. Cả gia đình nhà Sawyer đã chuyển tới đây và có lẽ sẽ ở lại một thời gian dài. Trước bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ nó vẫn đang bị lôi đi không có cách nào giằng được tay ra vì Tom quá khỏe so với nó. TFBOYS đã chứng kiến mọi chuyện, có vẻ họ thấy hứng thú với người này vì có thể động vào một tảng băng lạnh giá.
- Xin cậu hãy nói rằng câu chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa được không Dương Thiên Linh. Mình sẵn sàng tha thứ khi cậu nói vậy, thật đó hãy làm theo mình đi!
Nó mím môi cười để lộ rõ lúm đồng tiền, một nụ cười vô cùng đau đớn, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh kia. Nó khẽ chớp mắt và từng giọt từng giọt rơi xuống một cách vô hồn. Nó nhìn thẳng vào Minh Thư và nói:
- Mình cũng mong cậu nói đúng rằng đó chỉ là trò đùa nhưng không, đó là sự thật! Cậu và mình chưa quen nhau được bao lâu nhưng chắc hẳn cậu biết rằng mình không bao giờ nói dối. Từng việc mình đã kể đều chính xác không bịa đặt hay thêm bớt. Nếu không tin hãy về hỏi ba cậu, có lẽ ông ấy sẽ cho hai người một câu trả lời mà hai người mong muốn.
Trước lời nói của nó Minh Thư khóc nức nở. Còn Minh Tuấn, nước mắt cậu đã không thể kìm hãm và cũng rơi xuống, giọt nước mắt của người con trai vốn mạnh mẽ đó đã không chịu được thì liệu có phải sự thật này đã đi quá giới hạn con người rồi không? Bỗng Thư lau nước mắt, mắt cô nhìn thẳng vào nó và nói:
- Cậu nói dối, mình không cho phép cậu nói ba mình như vậy. Ông đã hy sinh tất cả, tất cả rồi...
Minh Tuấn đứng dậy tiến tới nắm lấy tay em gái mình. Cậu bước đi từng bước nhỏ rồi quay lại nhìn con bé vô hồn kia ngồi đó. Còn nó, nó tự hỏi bản thân cuộc sống là gì, nó sinh ra để làm gì? Để chịu đựng những nỗi đau vô bờ này ư? Tại sao nó phải khóc nhiều như vậy, sao nó nhiều nước mắt như vậy? Nó đưa hai tay lên lau nước mắt. Bầu trời mỗi lúc một tối lại, tập vở vẫn còn ở đó rồi nó cầm lấy bước về nhà.
Đến gần cổng nó làm hết sức, giả bộ lấy tinh thần để khi vào nhà sẽ không bị mẹ nghi ngờ. Giờ đây bí mật này có nó biết, Vương Tuấn Khải biết, lão ta biết, Đồng Minh Tuấn biết và Đồng Minh Thư cũng biết. Nó không muốn để mẹ lo lắng cho mình một chút nào nữa, bà đã làm cho nó quá nhiều rồi.
Vào trong nhà nó thấy mẹ đang nấu bữa tối, dù lấy sự mạnh mẽ ở đâu bây giờ nó cũng không đủ can đảm vào đó giúp mẹ. Nó sợ bà sẽ phát hiện ra nhưng chắc chắn bà cũng sẽ không để nó làm việc vì bây giờ con nhỏ đang bệnh. Nó lẳng lặng đi lên phòng sau khi chào mẹ. Không muốn mở quyển vở của Minh Tuấn ra một chút nào vì thấy bản thân không xứng đáng động vào, nó xem bài học hôm đó rồi tự hoàn thành vào vở của mình.
Xong xuôi mọi chuyện, chẳng biết phải làm gì. Tâm trạng bây giờ quá tồi tệ khiến đầu óc nó không thể suy nghĩ đến chuyện gì ngoài Minh Tuấn và Minh Thư. Nó thấy bản thân mình có lỗi với hai người họ, đã làm tổn thương hai người họ rất nhiều nhưng người chịu tổn thương lớn nhất vẫn là nó. Điều này liệu có ai hiểu?
~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà, Minh Thư chạy ngay tới phòng ba. Vừa đúng lúc ông ta đi làm về còn chưa kịp thay đồ thì Thư đã xồng xộc tới, Minh Tuấn theo sau. Minh Thư nhìn thấy ba liền hỏi:
- Ba à hãy nói cho con biết sự thật, sự thật về mười năm trước, khi tới Việt Nam ba đã làm những chuyện gì khủng khiếp?
Ông ta rùng mình khi nghe xong câu hỏi và ông cũng hiểu rằng hai đứa con của mình đã biết hết sự thật. Ông ta vô tâm, ác độc với người khác nhưng rất yêu thương con cái của mình, ông ta không dám nói dối và đã giải thích. Ông kể lại toàn bộ câu chuyện, càng kể Minh Thư càng khóc còn Minh Tuấn cúi mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu rồi cậu nói:
- Vậy là Thiên Linh đã nói đúng, ba thật sự đã làm như vậy.
Vừa dứt câu Minh Thư đã đánh vào người cậu nhiều cái, Thư cấm cậu không được phép nói ba như vậy dù ba đã làm chuyện thật đáng sợ. Mắt cô bỗng dưng bừng lên một ngọn lửa đầy sát khí ẩn chứa, Thư gằn giọng:
- Ba làm vậy để chúng ta có ngày hôm nay, em sẽ không để Dương Thiên Linh hay bất cứ ai chạm tới ba dù một chút, tin em đi!
Nghe lời con gái mình nói ông ta mỉm cười ôm Thư vào lòng. Còn Minh Tuấn, cậu nổi da gà với câu trả lời đó, cậu không dám tin là em gái mình vừa nói ra. Mọi chuyện càng lúc càng đi quá giới hạn và mất kiểm soát. Liệu Minh Thư sẽ trở thành con người như thế nào?
Minh Tuấn ra ngoài, Minh Thư theo sau. Cậu đi về phòng của mình và đóng sập cửa lại rồi dựa vào đó khẽ nói trong đau khổ:
- Nhưng Dương Thiên Linh à, tôi trót yêu cậu rồi!
Minh Thư ở ngoài đã nghe lén được, nỗi tức giận mỗi lúc một lớn hơn nhưng cô vẫn đang kìm lén, sự nham hiểm trong lời nói, khuôn mặt, bước đi càng lúc càng rõ. Thư đi về phòng, cô chợt nhớ đến những lúc cô và nó chơi đùa, lúc cô đẩy nó xuống nước, lúc cô kéo nó xuống căng tin. Một tình bạn thật đẹp tưởng chừng như ta vỡ hoàn toàn, tất cả mọi thứ đều được cho vào quá khứ và tương lai, có lẽ họ sẽ là kẻ thù không độ trời chung.
~~~~~~~~~~~~
Nó nằm trên giường, đầu óc lơ mơ suy nghĩ về nhiều chuyện khiến nó rối. Bỗng chuông điện thoại reo, nó cầm lên và nhìn, là Vương Tuấn Khải gọi. Hôm nay cậu không phải đi tập luyện vì mới trở về từ Bắc Kinh ngày hôm qua, cậu lo lắng cho nó nên đã gọi. Thiên Linh nhìn đi nhìn lại, có lẽ nó đã tính không bắt máy, cầm lên lại để xuống nhưng do trái tim mách bảo nên nó đã nghe:
- Cậu có biết tôi chưa gọi cho một ai mà bắt máy lâu như cậu không? - Chưa gì Tiểu khải đã trách.
Nó chẳng nói gì cả, Tiểu Khải hỏi tiếp:
- Cậu ổn chứ?
- Tôi ổn... nhưng chuyện đó Đồng Minh Thư và Đồng Minh Tuấn đã biết rồi...
- Cậu nói họ biết sao? - Tiểu Khải ngạc nhiên hỏi.
- Ừm, đúng là tôi đã nói vì tôi nghĩ họ được quyền biết!
-...
Cuộc trò chuyện cứ vậy diễn ra, nó cảm thấy muộn phiền, gánh nặng tan dần vì có người ở bên cạnh chia sẻ. Tiểu Khải lúc nào cũng vậy, cậu luôn có mặt ở bên khi nó cần, khi nó buồn. Nó cảm thấy biết ơn, trước đây những người bạn khác giới cũng vậy, luôn ở cạnh nhưng họ lại khiến nó cảm thấy khó chịu vì hành xử hơi quá, lúc nào họ cũng làm nghiêm trọng vấn đề.
Tuy học cùng lớp với Nguyên và Thiên Tỷ nhưng nó lại ít khi nói chuyện với hai người mặc dù nó đã có chuyến đi chơi ở trường cùng Thiên. Nó biết mình vẫn còn nợ Thiên Tỷ một lời cảm ơn vì Thiên đã nhảy xuống nước cứu nó trong giờ tập bơi. Còn Nguyên Nguyên, nổi tiếng thân thiện, vui tính nhưng cậu không mấy khi quan tâm quá nhiều đối với con gái, đặc biệt trong khi nó chẳng phải fan của cậu, cậu cũng chẳng biết nó như thế nào.
Không gian trở nên im lặng khác thường, cảm tưởng có thể nghe thấy được cả nhịp đập trái tim. Thời gian thì cứ trôi chẳng hề đúng lúc, khi muốn nhanh thì rất chậm, khi muốn dừng lại thì quá nhanh. Cuộc đời chẳng bao giờ thuận lợi như ta mong muốn, nó luôn thách thức con người từng chút một.
Vừa tắt máy nó vừa kéo chăn kín đầu, chưa được nửa phút lại kéo xuống. Nó lạnh lùng nhìn bầu trời qua cửa sổ, sự buốt giá của thời tiết ngày càng tăng dần, khiến cho con người cần thêm sự ấm áp. Nó lạnh lùng, nó vô cảm nhưng nó cũng giống với người khác, vẫn chỉ là một đứa trẻ, có quyền được mọi thứ theo sở thích nhưng nó lại luôn kìm hãm sở thích đó. Một ngày nào đó sẽ có một ai đó đến và tìm lại con người ngày xưa này.
Nó xuống dưới phòng ăn và hoàn thành nhiệm vụ bữa tối của mình, sau khi dọn dẹp xong nó lên phòng. Màn đêm buông xuống, nó thiếp đi trong nỗi buồn vô tận. Một ngày mai nó sẽ phải đối mặt với hai con người kia, người mà nó không hề muốn gặp.
****************
Theo thói quen nó vẫn dậy sớm, ăn sáng và đi học. Vẫn trên con đường công viên đẹp đẽ thơ mộng đó nó đến trạm xe buýt, nơi mà bí mật cuộc đời được tiết lộ. Khuôn mặt buồn rầu ủ rũ khiến đầu nó đau nhưng không nói với ai mà chỉ cố chịu đựng.
Đến trường, có TFBOYS là có tiếng hét. Nó không hiểu tại sao hầu như hôm nào cũng được gặp TFBOYS mà họ vẫn như vậy? Nó lẳng lặng đi vào lớp, Minh Tuấn và nó ngồi cùng bàn nhau, hai người chẳng thèm liếc hay nhìn lấy một cái. Vài phút sau Thiên Tỷ và Nguyên Nguyên đi vào, nhìn mặt hai người kia đã thấy cái lớp mất vui rồi. Hôm nay là ngày thứ bảy, ngày cuối cùng đi học trong tuần. Tiết sinh hoạt chắc hẳn sẽ có những điều thú vị.
Minh Thư cùng mấy cô bạn gái bước vào. Hai đôi mắt nhìn nhau như sắp có chiến tranh xảy ra vậy, thật sự rất căng thẳng. Các tiết học trôi qua như thường lệ, đến giờ ăn trưa không còn thấy hình ảnh cặp bạn thân ngày nào kéo nhau xuống căng tin, kéo nhau xuống thư viện nữa. Các bạn nữ tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của nó, không một ai biết đến sự cãi vã của hai người kia.
Cuối cùng cũng đến tiết sinh hoạt cuối tuần, đây là tiết học mà các bạn nam hay mắc lỗi ghét nhất. Cô chủ nhiệm sẽ xử phạt một cách nghiêm khắc, nhẹ nhất cũng là quét cả cái sân trường rộng mênh mông. Nó và Minh Tuấn bỗng cùng nhau đứng dậy không hẹn mà đồng thanh:
- Em muốn đổi vị trí ngồi ạ!
Rồi hai người họ nhìn nhau. Việc Minh Tuấn muốn đổi chỗ không phải do cậu ghét nó mà là do Minh Thư, cậu đã nghĩ đến lợi ích của cô em gái mình. Giờ đây hai con người này đang thu hút tất cả ánh nhìn ngạc nhiên, ai cũng bàn tán và tự suy đoán lí do. Cô giáo lên tiếng:
- Tại sao hai em muốn đổi?
- Vì...
Minh Tuấn chưa nghĩ ra lí do, cậu mới chỉ ấp úng nói thì nó đã trả lời thay:
- Vì chúng em đang bất đồng nên mong cô đồng ý ạ!
Tuấn nhìn nó, nó nhắm mắt lại. Cô giáo quyết định chuyển Thiên Tỷ lên vị trí của Minh Tuấn, còn Minh Tuấn xuống vị trí của Thiên Tỷ. Hai người cũng nghe theo, vậy là từ giờ Tuấn đã ngồi ở phía sau nó, có lẽ sẽ tiện hơn cho cả đôi bên. Khi tan học, Vương Nguyên chạy ngay tới chỗ Tiểu Khải để phô chuyện vừa xảy ra. Dù vậy nhưng hai người kia đâu biết được lí do chính xác, chỉ có cậu thật sự biết rõ. Tiểu khải nói mà lắc đầu:
- Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
- Anh nói cứ như biết được mọi chuyện rồi vậy?
- Vì anh có năng lực siêu nhiên đó.
Hai thằng em bĩu môi khi nghe xong câu trả lời.
Nó vừa ra tới cổng đã va phải một người nào đó khá cao. Chồng sách trên tay bị rơi xuống, người lạ mặt cúi nhặt lên rồi đưa cho nó, nhìn thấy đối phương mắt nó mở to, sự ngạc nhiên bộc lộ rõ ra mặt, nó lắp bắp nói:
- Tom... Tom Sawyer...?
Hóa ra đó là một người bạn của nó khi còn ở Mỹ, nó không ngờ cậu ta lại xuất hiện ở đây nhưng khuôn mặt vẫn còn giữ sự lạnh lùng. Tom Sawyer là một nam sinh cực ngoan ngoãn, thành tích học tập rất đỉnh. Nhan sắc cũng chẳng kém gì TFBOYS. Cậu ta cười khiến mấy nữ sinh đang nhìn cảnh tượng này phải siêu lòng rồi Tom nói:
- Oa, có vẻ cô bạn thân ngày xưa của tôi thay đổi rồi nhỉ, gặp tôi còn biết gọi tên nữa chứ?
Cổ họng nó nghẹn lại khi nghe cậu ta nói thành thạo, lưu loát tiếng Trung. Nó ngạc nhiên vô cùng, chưa nói được một lời nào thì nó bị Tom lôi đi, vừa kéo Tom vừa phán:
- Từ giờ tôi sẽ học ở đây. Hôm nay mẹ cậu nói tôi đi đón cậu đó.
Tài xế riêng của Tom đang chờ ở ngoài. Cả gia đình nhà Sawyer đã chuyển tới đây và có lẽ sẽ ở lại một thời gian dài. Trước bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ nó vẫn đang bị lôi đi không có cách nào giằng được tay ra vì Tom quá khỏe so với nó. TFBOYS đã chứng kiến mọi chuyện, có vẻ họ thấy hứng thú với người này vì có thể động vào một tảng băng lạnh giá.
/24
|