Nhà họ Hạ nằm ở ngoại thành cách khá xa thành phố, nên cả Hạ Diệp Kỳ cùng anh trai cô rất ít về nhà.
Chủ yếu sống ở thành phố cho dễ dàng đi lại.
Vì thế quan hệ của hai người cũng không tốt lắm, thậm chí nguyên chủ mỗi lần về nhà họ Hạ ăn cơm sẽ thừa cơ hội châm chọc người anh trai này một phen.
Bước xuống cầu thang cô nhìn thấy trong nhà bếp có mẹ Hạ đang ân cần gắp thức ăn cho một người.
Người đàn ông đó quay lưng về cô cho nên cô không thấy rõ mặt, chỉ thấy ánh nắng của buổi sáng rọi qua đường nét cơ thể anh đẹp như một bức tượng thần hy lạp cổ.
Bảo bối, con mau lại đây.
Thấy cô bước xuống cầu thang mẹ Hạ lập tức gọi cô lại.
Nghe tiếng của mẹ Hạ, cô liền lập tức nở nụ cười.
Thức ăn hôm nay thật thơm, tài nấu nướng của mẹ là tuyệt nhất.
Cô kéo ghế ngồi cạnh mẹ Hạ, ánh mắt toả sáng nhìn bàn thức ăn.
Trên bàn một ít thức ăn nhẹ, rất thích hợp cho buổi sáng, hơn nữa những món này đều là những món cô thích ăn nhất.
Thấy bộ đang ham ăn này của cô, mẹ Hạ lập tức cười mắng.
Con đó, đã 24 tuổi rồi vẫn còn con nít như vậy.
Mẹ à, chẳng phải con đã nói con sẽ ăn bám mẹ cả đời, mẹ đây là chê con phiền phức sao? Hạ Diệp Kỳ chu môi, ôm cổ mẹ Hạ bắt đầu làm nũng.
Mẹ Hạ bày ra một bộ dáng hết sức đắc ý, vì trước đây và bây giờ đều không có sức chống cự chiêu trò làm nũng của con gái mình.
Được rồi, được rồi, mẹ sợ con rồi đó, nhanh ăn sáng đi. À phải rồi, Thần, công việc bên Italy thế nào rồi.
Mẹ Hạ đưa tay xoa đầu cô, gắp một đống thức ăn vào chén cô, rồi dục cô nhanh ăn đi.
Hạ Diệp Kỳ ngoan ngoãn ăn sáng, nhưng mắt cô lại không rời người đàn ông trước mặt.
Cô không thể không âm thầm tặc lưỡi, một người đàn ông rất đẹp, anh ta ngay cả ăn cũng lịch sự như vậy.
Thân hình cao to, làn da ngâm, gương mặt trời phú tuấn mĩ.
Chân mày rậm, đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh, mũi cao, môi mỏng.
Nhưng mà người ta thường nói đàn ông môi mỏng thường hay bạc tình. Ai thật không có hy vọng.
Công việc bên ấy cũng khá ổn rồi, vài ngày nữa ba có thể về nước. Hạ Dật Thần cũng cảm nhận được ánh mắt soi xét của cô, chân mày anh hơi nhíu lại sau đó cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Lần trước Bàn Long đổi chủ khiến Italy một phen khủng hoảng, lần này lại gặp trắc trở về kinh tế, đúng là thời thế không tốt mà. Mẹ Hạ thở dài nói.
Mẹ yên tâm, có nhà họ Tào cùng chúng ta giúp nên sẽ thanh lọc được nội bộ của Bàn Môn thôi. Dù sao Italy cũng là địa bàn của chúng ta người bên kia cũng không dám làm càng.
Mẹ Hạ nghe vậy thì yên tâm, dù Sao bà tin năng lực giải quyết của ông xã mình.
Hạ Diệp Kỳ im lặng nghe, thật ra thì đừng nhìn mẹ Hạ bình thường hiền lành, thân thế bà ấy khiến cho người ta phải run sợ chứ không phải đùa giỡn đâu.
Câu chuyện của mẹ Hạ và Hạ Dật Thần nhanh chóng kết thúc, mẹ Hạ nhìn đứa con trai lại nhìn đứa con gái của mình, trong lòng thở dài không thôi.
Nhiều năm như vậy hai đứa nó vẫn vậy, uổn công mấy năm nay bà hao hết tâm trí ghép đôi, thật là tức chết mà.
Mẹ, con muốn đi làm trở lại.
Đột nhiên Hạ Diệp Kỳ mở miệng kéo mẹ Hạ về thực tại.
Bảo bối, vết thương của con.
Mẹ à, không vấn đề gì nữa. Thật đấy.
Mẹ Hạ vẫn không yên tâm, lại nhìn Hạ Dật Thần đột nhiên mắt bà loé sáng.
Không được, vết thương của con chưa tốt, hay là mẹ tính thế này, con đến biệt thự Thần ở đi, ngộ nhỡ có vấn đề gì thì có anh con mẹ vẫn yên tâm hơn.
Hạ Diệp Kỳ đang ăn đột nhiên hai mắt trợn ngược, muốn nuốt xuống cũng không được mà muốn nhổ ra cũng không xong.
Mẹ à. Cô gắt lên.
Hạ Dật Thần tốt hơn cô, ít nhất không khoa trương như cô, anh chỉ đình chỉ động tác ăn uống, sau đó tiếp tục nhai nuốt, chỉ là ánh mắt anh cũng hơi khó chịu.
Mẹ quyết định rồi, cứ như vậy đi. Bảo bối, lát con về biệt thự dọn đồ qua chổ anh con.
Nói xong mẹ Hạ cương liệt dứt khoác đứng dậy bỏ đi.
Hạ Diệp Kỳ khoé miệng giật giật, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, hiện tại cô muốn ăn cũng không thể nuốt nổi nữa.
Cô đau khổ nhìn người đàn ông trước mặt hy vọng anh có thể cho ra cao kiến gì, ai ngờ anh còn không thèm nhìn cô một cái đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp để lại mình cô.
Hạ Diệp Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thái độ đó là sao?
Có chán ghét cũng không cần như vậy, đồ mặt lạnh đáng chết.
------
Hạ Diệp Kỳ đau khổ ngồi trên xe của Hạ Dật Thần.
Cô năn nỉ mẹ cả buổi không thể xoay chuyển điều gì, lại còn mẫu thân đại nhân bắt đi xe chung với cái tên mặt lạnh này.
Tự làm bậy không thể sống.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn đến cơ mặt không biểu tình gì của anh thì cô càng hận.
Hạ Dật Thần, anh rốt cuộc có ý gì, vì sao lúc nãy không từ chối.
Hạ Dật Thần nghe thấy giọng điệu nghiến tăng nghiến lợi của cô thì không quan tâm, đáng lý ra người tức giận là anh mới đúng, nếu cô không yêu cầu ra ngoài đi làm thì mọi việc đâu đến nước này.
Vì thế anh trực tiếp xem nhẹ giọng điệu trách cứ của cô.
Hạ Dật Thần.... Cô không nhịn được rống to.
Đột nhiên xe thắng gấp, may là cô có thắc dây an toàn nếu không chắc chắn sẽ ụp mặt vào kính xe quá.
Trống ngực cô nhấp nhô, mắt trợn ngược nhìn về phía trước.
Hạ Diệp Kỳ, cô còn nói nữa, tôi không ngại cắt lưỡi của cô đâu.
Hạ Dật Thần đột nhiên quay đầu lại, vươn tay bóp cằm cô, đôi mắt híp lại mười phần uy hiếp nói.
Quả tim bé nhỏ của cô như muốn bay ra khỏi lòng ngực.
Anh ta thực đáng sợ, vì sao không làm gì nhưng cô lại cảm thấy đáng sợ như vậy.
Nói cho cô biết, tôi cũng không thích sống cùng cô, chẳng qua là mẹ cứng rắng nhét cô qua chổ tôi, về sau phiền cô an phận một chút.
Tôi không cần biết đời sống bê tha của cô trước đây có bao nhiêu đáng ghét, nhưng bước vào nhà của tôi, phiền cô nhớ một điều, đừng đem nó ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Nếu không hậu quả cô gánh không nổi đâu.
Hạ Dật Thần lạnh lùng nói.
Hạ Diệp Kỳ sững người sau đó sắc mặt cô cũng lạnh dần đi, chỉ còn bên khoé miệng một nụ cười lạnh.
Được thôi, anh đã nói như vậy thì tôi cũng nhắc nhở anh một chuyện, anh cũng dẹp hết mấy thứ linh tinh bên cạnh anh đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, nếu không hậu quả anh cũng không gánh nổi đâu.
Muốn chơi, bản tiểu thư cùng anh chơi, chỉ là rất nhanh cô liền hối hận, anh căn bản là nghiêm túc đến không ai có thể bắt lỗi được.
/53
|