06:00 AM
Hạ Diệp Kỳ thức dậy, cô khó khăn từ trên giường ngồi dậy, bước vào nhà vệ sinh.
Lúc trước vào giờ này cô đã dậy chuẩn bị thức ăn cho hắn, giúp hắn chọn quần áo, giúp hắn làm bữa trưa, cô vì hắn mà học cách làm một người vợ đúng chuẩn đảm đang, cuối cùng thì nhận lại được sự phản bội.
Đứng trước gương cô không nhịn được rơi nước mắt, cô đã làm gì sai vì sao lại làm thế với cô.
Hạ Thường Vy ơi Hạ Thường Vy, mày thật sự quá ngu ngốc.
Hạ Dật Thần vừa đi xuống dưới nhà, anh đang tính đi làm thì nghe trong bếp có tiếng động.
Anh hơi nhíu mày, nhà anh không tìm người giúp việc, bình thường cũng chỉ mình anh ở nên phòng bếp hầu như không được sử dụng, vì sao hôm nay lại có tiếng động?
Anh vừa vào bếp liền thấy một bóng người nhỏ nhắn đang cẩn thận cắt hành lá.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Diệp Kỳ quay đầu lại, trông thấy người đàn ông cùng với bộ âu phục cắt may tỉ mĩ đang đứng trước bếp.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay thấy đồng hồ đã chỉ bảy giờ liền giật mình.
Đã trễ như vậy rồi sao? Anh mau ăn sáng rồi đi làm.
Vừa nói cô lập tức lấy chén múc một chén, rắc một chút hành lá lên sau đó cẩn thận bưng lại bàn.
Nhìn thấy anh vẫn đứng đó thì không nói hai lời, ấn anh lên ghế sau đó giục anh ăn nhanh lên.
Hạ Dật Thần có chút sững người, em gái anh biết nấu ăn?
Lại còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Mày anh chau lại nhưng cũng không từ chối, múc một muỗng súp bỏ vào miệng.
Vị tanh của lòng trắng trứng không có chứng minh súp nấu canh lữa vô cùng tốt, bột súp khuấy rất đều tay nên không quá đặc cũng không quá loãng, nấm được xé sợi rất mỏng và đều, nói chung chén súp này thật sự rất ngon.
Thấy anh ăn ngon miệng cô lập tức dọn bếp, nhân tiện pha cho anh một ly cà phê.
Anh hai, anh ăn đi, em đi làm đây em bị muộn thật rồi.
Hạ Diệp Kỳ phóng như bay ra khỏi cửa.
Đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa Hạ Dật Thần mới hồi phục tinh thần, nhìn chén súp cùng ly cà phê trước mặt.
Không hiểu vì sao khoé môi anh lại nhếch lên một nụ cười mà anh cũng không biết.
Có một lời đốn nói rằng tổng giám đốc đại nhân nổi tiếng máu lạnh của tập đoàn Hạ Thị hôm nay đột nhiên rất kì lạ, không những không gắt những nhân viên làm sai mà còn động viên họ
Hôm nay thật sự được một bữa tốt ngày mà.
Nhưng những việc này cô không hay biết vì hiện tại cô đang đến chổ làm của nguyên chủ.
Nguyên chủ tốt nghiệp đại học thiết kế trang sức nổi tiếng tại Pháp nhưng sau khi người đàn ông cô ấy yêu nhất từ dã cuộc đời, cô ấy đã không động đến bút vẽ nữa.
Hiện tại cái bằng thiết kế ấy được vứt lăng lóc một chổ và cô ấy chỉ mở một tiệm bán hoa sống một cuộc sống cực kì bình thường.
Vừa đến tiệm bán hoa thì lập tức có một cô gái chừng mười năm mười sáu tuổi chạy lại, giữ chặc tay cô.
Kỳ tỷ, tỷ trở lại rồi. Em vừa nghĩ ra cách cắm hoa mới, chị nhanh vào đây xem nào.
Cô bé này tên Lâm Huyên Nhu, là trợ thủ đắc lực của cô, tuy nhỏ mới mười tám tuổi mà năng lực thiết kế thuộc hạng lành nghề, ít người có thế so kịp và tất nhiên cô bé tình nguyện bỏ thiết kế trở về nơi này làm nhân viên cắm hoa.
Xem em kìa, đắc ý như vậy. Hạ Diệp Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn bình hoa hồng trắng trên bàn.
Những cành hoa tươi mới được cắm trong chiếc lọ thủy tinh kì lạ, hoa văn trên chiếc bình rất đẹp, tinh xảo, thân bình thiết kế thủy tinh trong, hoa văn vẽ những đường nét rất đơn giản, miệng bình thiết kế dạng vòng cung, những cành hoa hồng xếp theo dáng hình lọ, tạo nên một con công đang xoè đuôi với những cái đuôi hoàn mĩ.
Bình hoa này nhìn qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, quả không hổ danh là thiên tài thiết kế, ngay cả bình hoa cũng tự mình thiết kế ra.
Kỳ tỷ, chị xem, đây là tác phẩm mới của em, chế tác tuy không bằng của chị, nhưng em có tự tin sản phẩm này sẽ khiến nhiều vị phu nhân chú ý.
Hạ Diệp Kỳ gật đầu, sau đó xoa đầu Lâm Huyên Nhu.
Em ở đây thật uỷ khuất cho em rồi.
Không ủy khuất, Phi ca từng nói, một khi có tài năng dù là làm bất cứ thứ gì đều thành công.
Nhưng cô bé vừa dứt lời đột nhiên phát hiện mình nói sai, hốt hoảng nhìn ánh mắt vô hồn của Hạ Diệp Kỳ thì lập tức thầm mắng chính mình không ý tứ.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên nhìn chằm chằm vào bình hoa hồng trắng, cô thật sự rất thích hoa hồng trắng, dù là kiếp trước hay kiếp này cô vẫn vậy.
Hắn ta đã từng vì cô mà trồng cả mảnh vườn toàn hoa hồng trắng, hắn dịu dàng, hắn ôn nhu với cô hơn bao giờ hết, vậy mà hắn phản bội cô.
Nguyên chủ không giống cô, Phi ca trong lời nói của Lâm Huyên Nhu chính là người nguyên chủ yêu nhất.
Anh ta rất dịu dàng, rất tỉ mĩ quan tâm nguyên chủ.
Tình yêu của họ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô phải ghen tị, không chỉ riêng cô mà hầu hết các thiếu nữ có tâm hồn mơ mộng vào bạch mã hoàng tử của đời mình.
Một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, đối xử tốt với mình.
Ai nha, Kỳ tỷ em đói bụng mình đi ăn cái gì đi.
Lâm Huyên Nhu giật mạnh tay cô, cô bé không thể chịu nổi ánh mắt của cô. Có một cảm xúc hỗn loạn vừa yêu vừa hận lẫn trong mắt chị ấy.
Hạ Diệp Kỳ thức dậy, cô khó khăn từ trên giường ngồi dậy, bước vào nhà vệ sinh.
Lúc trước vào giờ này cô đã dậy chuẩn bị thức ăn cho hắn, giúp hắn chọn quần áo, giúp hắn làm bữa trưa, cô vì hắn mà học cách làm một người vợ đúng chuẩn đảm đang, cuối cùng thì nhận lại được sự phản bội.
Đứng trước gương cô không nhịn được rơi nước mắt, cô đã làm gì sai vì sao lại làm thế với cô.
Hạ Thường Vy ơi Hạ Thường Vy, mày thật sự quá ngu ngốc.
Hạ Dật Thần vừa đi xuống dưới nhà, anh đang tính đi làm thì nghe trong bếp có tiếng động.
Anh hơi nhíu mày, nhà anh không tìm người giúp việc, bình thường cũng chỉ mình anh ở nên phòng bếp hầu như không được sử dụng, vì sao hôm nay lại có tiếng động?
Anh vừa vào bếp liền thấy một bóng người nhỏ nhắn đang cẩn thận cắt hành lá.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Diệp Kỳ quay đầu lại, trông thấy người đàn ông cùng với bộ âu phục cắt may tỉ mĩ đang đứng trước bếp.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay thấy đồng hồ đã chỉ bảy giờ liền giật mình.
Đã trễ như vậy rồi sao? Anh mau ăn sáng rồi đi làm.
Vừa nói cô lập tức lấy chén múc một chén, rắc một chút hành lá lên sau đó cẩn thận bưng lại bàn.
Nhìn thấy anh vẫn đứng đó thì không nói hai lời, ấn anh lên ghế sau đó giục anh ăn nhanh lên.
Hạ Dật Thần có chút sững người, em gái anh biết nấu ăn?
Lại còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Mày anh chau lại nhưng cũng không từ chối, múc một muỗng súp bỏ vào miệng.
Vị tanh của lòng trắng trứng không có chứng minh súp nấu canh lữa vô cùng tốt, bột súp khuấy rất đều tay nên không quá đặc cũng không quá loãng, nấm được xé sợi rất mỏng và đều, nói chung chén súp này thật sự rất ngon.
Thấy anh ăn ngon miệng cô lập tức dọn bếp, nhân tiện pha cho anh một ly cà phê.
Anh hai, anh ăn đi, em đi làm đây em bị muộn thật rồi.
Hạ Diệp Kỳ phóng như bay ra khỏi cửa.
Đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa Hạ Dật Thần mới hồi phục tinh thần, nhìn chén súp cùng ly cà phê trước mặt.
Không hiểu vì sao khoé môi anh lại nhếch lên một nụ cười mà anh cũng không biết.
Có một lời đốn nói rằng tổng giám đốc đại nhân nổi tiếng máu lạnh của tập đoàn Hạ Thị hôm nay đột nhiên rất kì lạ, không những không gắt những nhân viên làm sai mà còn động viên họ
Hôm nay thật sự được một bữa tốt ngày mà.
Nhưng những việc này cô không hay biết vì hiện tại cô đang đến chổ làm của nguyên chủ.
Nguyên chủ tốt nghiệp đại học thiết kế trang sức nổi tiếng tại Pháp nhưng sau khi người đàn ông cô ấy yêu nhất từ dã cuộc đời, cô ấy đã không động đến bút vẽ nữa.
Hiện tại cái bằng thiết kế ấy được vứt lăng lóc một chổ và cô ấy chỉ mở một tiệm bán hoa sống một cuộc sống cực kì bình thường.
Vừa đến tiệm bán hoa thì lập tức có một cô gái chừng mười năm mười sáu tuổi chạy lại, giữ chặc tay cô.
Kỳ tỷ, tỷ trở lại rồi. Em vừa nghĩ ra cách cắm hoa mới, chị nhanh vào đây xem nào.
Cô bé này tên Lâm Huyên Nhu, là trợ thủ đắc lực của cô, tuy nhỏ mới mười tám tuổi mà năng lực thiết kế thuộc hạng lành nghề, ít người có thế so kịp và tất nhiên cô bé tình nguyện bỏ thiết kế trở về nơi này làm nhân viên cắm hoa.
Xem em kìa, đắc ý như vậy. Hạ Diệp Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn bình hoa hồng trắng trên bàn.
Những cành hoa tươi mới được cắm trong chiếc lọ thủy tinh kì lạ, hoa văn trên chiếc bình rất đẹp, tinh xảo, thân bình thiết kế thủy tinh trong, hoa văn vẽ những đường nét rất đơn giản, miệng bình thiết kế dạng vòng cung, những cành hoa hồng xếp theo dáng hình lọ, tạo nên một con công đang xoè đuôi với những cái đuôi hoàn mĩ.
Bình hoa này nhìn qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, quả không hổ danh là thiên tài thiết kế, ngay cả bình hoa cũng tự mình thiết kế ra.
Kỳ tỷ, chị xem, đây là tác phẩm mới của em, chế tác tuy không bằng của chị, nhưng em có tự tin sản phẩm này sẽ khiến nhiều vị phu nhân chú ý.
Hạ Diệp Kỳ gật đầu, sau đó xoa đầu Lâm Huyên Nhu.
Em ở đây thật uỷ khuất cho em rồi.
Không ủy khuất, Phi ca từng nói, một khi có tài năng dù là làm bất cứ thứ gì đều thành công.
Nhưng cô bé vừa dứt lời đột nhiên phát hiện mình nói sai, hốt hoảng nhìn ánh mắt vô hồn của Hạ Diệp Kỳ thì lập tức thầm mắng chính mình không ý tứ.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên nhìn chằm chằm vào bình hoa hồng trắng, cô thật sự rất thích hoa hồng trắng, dù là kiếp trước hay kiếp này cô vẫn vậy.
Hắn ta đã từng vì cô mà trồng cả mảnh vườn toàn hoa hồng trắng, hắn dịu dàng, hắn ôn nhu với cô hơn bao giờ hết, vậy mà hắn phản bội cô.
Nguyên chủ không giống cô, Phi ca trong lời nói của Lâm Huyên Nhu chính là người nguyên chủ yêu nhất.
Anh ta rất dịu dàng, rất tỉ mĩ quan tâm nguyên chủ.
Tình yêu của họ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô phải ghen tị, không chỉ riêng cô mà hầu hết các thiếu nữ có tâm hồn mơ mộng vào bạch mã hoàng tử của đời mình.
Một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, đối xử tốt với mình.
Ai nha, Kỳ tỷ em đói bụng mình đi ăn cái gì đi.
Lâm Huyên Nhu giật mạnh tay cô, cô bé không thể chịu nổi ánh mắt của cô. Có một cảm xúc hỗn loạn vừa yêu vừa hận lẫn trong mắt chị ấy.
/53
|