Khi bước vào đại sảnh, Hạ Diệp Kỳ cũng bị ánh sáng xa hoa bên trong làm cho chán ghét.
Đôi lông mày thanh tù của cô nhíu chặt, cô không thích nơi đông người và cũng không có hứng thú đối với những bữa tiệc xa hoa này.
Tiết Hạo Thiên đứng bên cạnh cô, thấy bộ dáng này của cô thì liền biết cô không thích nơi này, hắn hơi cong người kề sát vào tai cô, nở một nụ cười không đứng đắng: Tiểu bảo bối, em đứng có viết hai chữ 'chán ghét' lên trên mặt như vậy nữa, anh sẽ vô cùng đau lòng.
Hạ Diệp Kỳ thúc mạnh một cái vào bụng hắn: Bớt ba hoa đi .
Hắn bị cô thúc một cái không những không giận mà cười hết sức không đứng đắn: Xem ra sáng nay anh không đủ cố gắng nên tiểu bảo bối tức giận rồi, yên tâm tối nay anh sẽ hết sức cố gắng...
Hạ Diệp Kỳ đơ người...
Những người gần đó cũng ám muội nhìn hai người...
Cái gì mà sáng nay không đủ cố gắng?
Tiết Hạo Thiên anh đừng nói chuyện gây dễ hiểu lầm như vậy được không.
Rõ ràng cô với hắn cái gì cũng không có, nhưng vì sao nghe vô lời hắn ngoài ám muội thì chính là ám muội.
Tiết Hạo Thiên. Miệng nhỏ của cô gắt lên, cái tên này thật đáng đánh đòn.
Tiết Hạo Thiên thấy gương mặt nhỏ của cô tức giận đến hồng hồng thì tâm trạng cực kỳ vui vẻ: Hắc hắc, được rồi được rồi...
Chơi thật vui....
Đột nhiên một giọng nói cắt ngang không khí giữa hai người: Tiểu Kỳ...
Cả hai đều đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, gương mặt cương nghị cùng trẻ trung, ông ấy nở một nụ cười hiền lành nhìn cô.
Hạ Diệp Kỳ kinh ngạc: Dực thúc thúc.
Người được gọi là Dực thúc thúc bị bộ dáng kinh ngạc đầy đáng yêu của cô chọc cười: Ta còn tưởng con sẽ quên người thúc thúc này chứ.
Người này là Hạ Dực là anh trai của ba nguyên chủ, lúc còn nhỏ cô vẫn thường hay đến nhà thúc thúc chơi nhưng khi nhà cô chuyển nhà lại không được gặp thúc ấy nữa.
Làm sao có thể quên được, con vẫn còn nhớ món bánh kem của Dực thúc thúc lắm. Hạ Diệp Kỳ khóe miệng cong lên giống như nhớ về ký ức lúc nhỏ mà không khỏi có chút chua xót.
Hạ Dực nở nụ cười dịu dàng vuốt tóc cô: Cái con bé này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ham ăn như vậy thì bao giờ mới lấy chồng được.
Ông đánh giá cô bé trước mặt, nhớ cách đây vài năm cô bé này vẫn là một cô gái nhỏ luôn bám theo ông đòi được ăn bánh kem, cừ tưởng lên rồi bộ dáng ham ăn của cô sẽ hết, lại không nghĩ tật xấu vẫn còn.
Hạ Diệp Kỳ ngượng ngịu xoa mũi cười hắc hắc, Hạ Dực lại một lần nữa bật cười, sau đó hình như ông cũng nhận ra bên cạnh cô có một người đàn ông trẻ tuổi.
Hạ Dực đánh giá người đàn ông trước mắt, đầy ẩn ý nói: Tiểu Kỳ, con có muốn giới thiệu với Dực thúc thúc một chút không.
A~ lúc này Hạ Diệp Kỳ mới nhớ ra bên cạnh mình còn một người: Dực thúc thúc đây là Tiết Hạo Thiên đại thiếu gia nhà họ Tiết, Tiết thiếu đây là Dực thúc thúc, là anh trai của ba em .
Tiết Hạo Thiên lúc nãy giờ bị bỏ bơ cũng không một chút bất mãn, hắn lịch sự đưa tay ra trước mắt Hạ Dực: Chào Dực thúc, cháu là bạn trai của Tiểu Kỳ .
Khóe miệng Hạ Dực cứng lại, không hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt: Một tiếng Dực thúc thì bỏ đi, Tiết thiếu vẫn nên gọi tôi là Hạ tiên sinh thì hơn .
Thằng nhóc này dám ở trước mặt ông nói hắn là bạn trai Tiểu Kỳ, làm như ông không biết ý định của Tiểu Huân không bằng.
Dù sao thì con nhóc kia vẫn luôn muốn ghép đôi con gái mình cho Hạ Dật Thần.
Nụ cười tự nhiên ở khóe môi của Tiết Hạo Thiên có chút cưng ngắc, sao hắn cứ có cảm giác như người trước mặt là đang cố tình gây sự vậy.
Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tỉnh, tự nhiên thu tay lại nở một nụ cười đứng đắn: Xin lỗi Hạ tiên sinh, là tôi thất lễ rồi.
Khóe miệng của Hạ Diệp Kỳ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, chiêu này của Dực thúc thúc thật là.
Hạ Dực nghe vậy thì thỏa mãn gật đầu, rất biết điều: Tiểu Kỳ, thúc còn có việc nên hôm khác sẽ nói chuyện, còn có thúc khuyên con đàn ông đều là động vật không đáng tin.
Vừa dứt lời ông cũng cười hắc hắc rời đi.
Lão già này...
Gương mặt Tiết Hạo Thiên có chút dở khóc dở cười.
Hạ Diệp Kỳ cũng bị Hạ Dực làm cho có chút buồn cười, cô cũng nâng khóe môi nở một nụ cười khuynh thành.
Tiết Hạo Thiên cũng đúng lúc đưa mắt qua, thấy nụ cười này của cô thì giật mình: Tiểu Kỳ, anh nghĩ em vẫn nên cười nhiều một chút. Nụ cười của cô thật khiến người ta say mê.
Khóe môi Hạ Diệp Kỳ đang nâng lên đột nhiên cứng ngắc hạ môi xuống, đôi mắt của cô nhìn anh như nhìn một kẻ điên: Tiết Hạo Thiên, tôi có thể cho rằng anh đang tán tỉnh tôi không.
Em nói như thế nào liền như vậy đi.
Đột nhiên một người phụ nữ đột nhiên hớt hải chạy lại, ánh mắt cô ta khinh thường nhìn Hạ Diệp Kỳ một chút sau đó mới quay qua nhìn Tiết Hạo Thiên bằng ánh mắt sắp khóc tới nơi: Tiết thiếu, tiểu Mỹ bị ngã, không biết...
Tiết Hạo Thiên gương mặt tồi sầm nhìn người trước mắt một lúc lâu không lên tiếng, bị hắn nhìn cô gái kia cũng có chút chột dạ cuối đầu.
Hạ Diệp Kỳ cũng hiểu được phần nào, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười đầy ẩn ý: Tiết thiếu gia, nếu như Tiểu Mỹ bị thương thì anh nên đến xem một chút.
Cô gái kia nghe cô nói vậy thì khinh thường nhìn cô. Hạ nhị tiểu thư cũng có lúc hiểu chuyện như vậy, quả thực là thiếu đàn ông đến điên rồi. Nhưng mà đàn ông của ai không chọn, lại chọn phải đàn ông của Du Tiểu Mỹ.
Nếu Hạ Diệp Kỳ nếu biết suy nghĩ trong đầu cô ta chắc sẽ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô không phải là hiểu chuyện mà đang đuổi khéo có được không.
Tiết Hạo Thiên đương nhiên biết rất rõ ý trong lòng Hạ Diệp Kỳ, hắn hơi gật đầu với cô: Xin lỗi, lát nữa anh sẽ trở lại.
Dứt lời hắn quay qua nhìn cô gái kia, lạnh lùng nói: Phiền cô dẫn đường.
Cô gái kia khá đắc ý khi kế hoạch của mình sắp thành công: Tiết thiếu, mời đi bên này.
Đôi lông mày thanh tù của cô nhíu chặt, cô không thích nơi đông người và cũng không có hứng thú đối với những bữa tiệc xa hoa này.
Tiết Hạo Thiên đứng bên cạnh cô, thấy bộ dáng này của cô thì liền biết cô không thích nơi này, hắn hơi cong người kề sát vào tai cô, nở một nụ cười không đứng đắng: Tiểu bảo bối, em đứng có viết hai chữ 'chán ghét' lên trên mặt như vậy nữa, anh sẽ vô cùng đau lòng.
Hạ Diệp Kỳ thúc mạnh một cái vào bụng hắn: Bớt ba hoa đi .
Hắn bị cô thúc một cái không những không giận mà cười hết sức không đứng đắn: Xem ra sáng nay anh không đủ cố gắng nên tiểu bảo bối tức giận rồi, yên tâm tối nay anh sẽ hết sức cố gắng...
Hạ Diệp Kỳ đơ người...
Những người gần đó cũng ám muội nhìn hai người...
Cái gì mà sáng nay không đủ cố gắng?
Tiết Hạo Thiên anh đừng nói chuyện gây dễ hiểu lầm như vậy được không.
Rõ ràng cô với hắn cái gì cũng không có, nhưng vì sao nghe vô lời hắn ngoài ám muội thì chính là ám muội.
Tiết Hạo Thiên. Miệng nhỏ của cô gắt lên, cái tên này thật đáng đánh đòn.
Tiết Hạo Thiên thấy gương mặt nhỏ của cô tức giận đến hồng hồng thì tâm trạng cực kỳ vui vẻ: Hắc hắc, được rồi được rồi...
Chơi thật vui....
Đột nhiên một giọng nói cắt ngang không khí giữa hai người: Tiểu Kỳ...
Cả hai đều đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, gương mặt cương nghị cùng trẻ trung, ông ấy nở một nụ cười hiền lành nhìn cô.
Hạ Diệp Kỳ kinh ngạc: Dực thúc thúc.
Người được gọi là Dực thúc thúc bị bộ dáng kinh ngạc đầy đáng yêu của cô chọc cười: Ta còn tưởng con sẽ quên người thúc thúc này chứ.
Người này là Hạ Dực là anh trai của ba nguyên chủ, lúc còn nhỏ cô vẫn thường hay đến nhà thúc thúc chơi nhưng khi nhà cô chuyển nhà lại không được gặp thúc ấy nữa.
Làm sao có thể quên được, con vẫn còn nhớ món bánh kem của Dực thúc thúc lắm. Hạ Diệp Kỳ khóe miệng cong lên giống như nhớ về ký ức lúc nhỏ mà không khỏi có chút chua xót.
Hạ Dực nở nụ cười dịu dàng vuốt tóc cô: Cái con bé này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ham ăn như vậy thì bao giờ mới lấy chồng được.
Ông đánh giá cô bé trước mặt, nhớ cách đây vài năm cô bé này vẫn là một cô gái nhỏ luôn bám theo ông đòi được ăn bánh kem, cừ tưởng lên rồi bộ dáng ham ăn của cô sẽ hết, lại không nghĩ tật xấu vẫn còn.
Hạ Diệp Kỳ ngượng ngịu xoa mũi cười hắc hắc, Hạ Dực lại một lần nữa bật cười, sau đó hình như ông cũng nhận ra bên cạnh cô có một người đàn ông trẻ tuổi.
Hạ Dực đánh giá người đàn ông trước mắt, đầy ẩn ý nói: Tiểu Kỳ, con có muốn giới thiệu với Dực thúc thúc một chút không.
A~ lúc này Hạ Diệp Kỳ mới nhớ ra bên cạnh mình còn một người: Dực thúc thúc đây là Tiết Hạo Thiên đại thiếu gia nhà họ Tiết, Tiết thiếu đây là Dực thúc thúc, là anh trai của ba em .
Tiết Hạo Thiên lúc nãy giờ bị bỏ bơ cũng không một chút bất mãn, hắn lịch sự đưa tay ra trước mắt Hạ Dực: Chào Dực thúc, cháu là bạn trai của Tiểu Kỳ .
Khóe miệng Hạ Dực cứng lại, không hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt: Một tiếng Dực thúc thì bỏ đi, Tiết thiếu vẫn nên gọi tôi là Hạ tiên sinh thì hơn .
Thằng nhóc này dám ở trước mặt ông nói hắn là bạn trai Tiểu Kỳ, làm như ông không biết ý định của Tiểu Huân không bằng.
Dù sao thì con nhóc kia vẫn luôn muốn ghép đôi con gái mình cho Hạ Dật Thần.
Nụ cười tự nhiên ở khóe môi của Tiết Hạo Thiên có chút cưng ngắc, sao hắn cứ có cảm giác như người trước mặt là đang cố tình gây sự vậy.
Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tỉnh, tự nhiên thu tay lại nở một nụ cười đứng đắn: Xin lỗi Hạ tiên sinh, là tôi thất lễ rồi.
Khóe miệng của Hạ Diệp Kỳ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, chiêu này của Dực thúc thúc thật là.
Hạ Dực nghe vậy thì thỏa mãn gật đầu, rất biết điều: Tiểu Kỳ, thúc còn có việc nên hôm khác sẽ nói chuyện, còn có thúc khuyên con đàn ông đều là động vật không đáng tin.
Vừa dứt lời ông cũng cười hắc hắc rời đi.
Lão già này...
Gương mặt Tiết Hạo Thiên có chút dở khóc dở cười.
Hạ Diệp Kỳ cũng bị Hạ Dực làm cho có chút buồn cười, cô cũng nâng khóe môi nở một nụ cười khuynh thành.
Tiết Hạo Thiên cũng đúng lúc đưa mắt qua, thấy nụ cười này của cô thì giật mình: Tiểu Kỳ, anh nghĩ em vẫn nên cười nhiều một chút. Nụ cười của cô thật khiến người ta say mê.
Khóe môi Hạ Diệp Kỳ đang nâng lên đột nhiên cứng ngắc hạ môi xuống, đôi mắt của cô nhìn anh như nhìn một kẻ điên: Tiết Hạo Thiên, tôi có thể cho rằng anh đang tán tỉnh tôi không.
Em nói như thế nào liền như vậy đi.
Đột nhiên một người phụ nữ đột nhiên hớt hải chạy lại, ánh mắt cô ta khinh thường nhìn Hạ Diệp Kỳ một chút sau đó mới quay qua nhìn Tiết Hạo Thiên bằng ánh mắt sắp khóc tới nơi: Tiết thiếu, tiểu Mỹ bị ngã, không biết...
Tiết Hạo Thiên gương mặt tồi sầm nhìn người trước mắt một lúc lâu không lên tiếng, bị hắn nhìn cô gái kia cũng có chút chột dạ cuối đầu.
Hạ Diệp Kỳ cũng hiểu được phần nào, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười đầy ẩn ý: Tiết thiếu gia, nếu như Tiểu Mỹ bị thương thì anh nên đến xem một chút.
Cô gái kia nghe cô nói vậy thì khinh thường nhìn cô. Hạ nhị tiểu thư cũng có lúc hiểu chuyện như vậy, quả thực là thiếu đàn ông đến điên rồi. Nhưng mà đàn ông của ai không chọn, lại chọn phải đàn ông của Du Tiểu Mỹ.
Nếu Hạ Diệp Kỳ nếu biết suy nghĩ trong đầu cô ta chắc sẽ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô không phải là hiểu chuyện mà đang đuổi khéo có được không.
Tiết Hạo Thiên đương nhiên biết rất rõ ý trong lòng Hạ Diệp Kỳ, hắn hơi gật đầu với cô: Xin lỗi, lát nữa anh sẽ trở lại.
Dứt lời hắn quay qua nhìn cô gái kia, lạnh lùng nói: Phiền cô dẫn đường.
Cô gái kia khá đắc ý khi kế hoạch của mình sắp thành công: Tiết thiếu, mời đi bên này.
/53
|