Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hạ Diệp Kỳ cười nhạt cô đang tính chọn một góc nào đó yên tỉnh thì một người phụ nữ chặn cô lại.
Đó là một người phụ nữ tầm hai mươi sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng, trên người diện một bộ váy màu đỏ, tuy rất đẹp nhưng nhìn vào một chút cũng không đẹp mắt.
Người phụ nữ này hơi cong khóe môi, châm chọc đánh giá cô một lượt: Hạ tiểu thư, lâu rồi không gặp. Nhưng mà gặp lại cô đúng là rất vui.
Hạ Diệp Kỳ nhận ra người này, người phụ nữ này chính là Lam Nhược Nhược - tam tiểu thư nhà họ Lam, cô ta cũng chính là kẻ đã thông đồng với Du Tiểu Mỹ đẩy nguyên chủ xuống cầu thang.
Thì ra là Lam tiểu thư, gặp lại cô tôi cũng rất vui.
Lam Nhược Nhược cong khóe môi: Chuyện lần trước khiến Hạ tiểu thư ngã cầu thang tôi vẫn còn áy náy trong lòng. Hôm nay có dịp gặp được cô ở đây, tôi muốn nói lời xin lỗi.
À, chuyện lần đó Lam tiểu thư cũng không cố tình, lời xin lỗi này của Lam tiểu thư là khách khí rồi. Hạ Diệp Kỳ cười nhạt, vẽ mặt cô vẫn bình tỉnh bất động khiến cho Lam Nhược Nhược có chút đề phòng.
Cô ta hơi nhíu mày đánh giá cô.
Đây là Hạ nhị tiểu thư bốc đồng dễ nổi nòng nhất thành phố A sao?
Lần trước nếu như cô ta nhớ không lầm thì chỉ cần nói vài câu Hạ Diệp Kỳ liền mất khống chế muốn đánh Du Tiểu Mỹ, cô ta cũng biết Du Tiểu Mỹ là đóng kịch nên thuận nước đẩy thuyền đẩy Hạ Diệp Kỳ xuống cầu thang.
Còn đứng ra làm chứng nói Hạ Diệp Kỳ gây chuyện trước vì thế mới tự ngã cầu thang.
Hạ tiểu thư đúng là thấu hiểu lòng người, thật khiến người ta khâm phục.
Lam tiểu thư nói đùa rồi, thấu hiểu lòng người làm sao bằng Lam tiểu thư được.
Làm sao có thể, chỉ có thấu hiểu lòng người như Hạ tiểu thư mới ba năm liền vẫn giữ được tin đồn với Tiết thiếu.
Châm chọc, rõ ràng là châm chọc.
Lam Nhược Nhược không giống với Du Tiểu Mỹ là Bạch Liên Hoa chỉ biết dùng nước mắt lấy lòng đàn ông, ngược lại cô ta lại là một tài nữ đích thực của thành phố A này được rất nhiều thế gia công tử để ý.
Hiện tại gặp mặt đúng là có điểm cuống hút, nhưng cô không thích ánh mắt như lang độc của cô ta, một ánh mắt của loài rắn, chỉ cần bạn mất cảnh giác một chút con rắn ấy liền vồ lấy bạn.
Nghe danh này tôi một chút cũng không vinh dự. Hạ Diệp Kỳ lạnh nhạt nói, cô quả thực không muốn dính dáng đối với tên kia.
Cô ... Lam Nhược Nhược cười như không cười nhìn Hạ Diệp Kỳ,nghĩ đến kế hoạch của mình cô ta liền đổi đề tài, cô ta vẫy tay với một bồi bàn: Chúng ta không nhắc đến chuyện không vui nữa. Tôi có thể mời Hạ tiểu thư một ly rượu được không.
Cô ta cầm một ly rượu xoay một vòng sau đó cười vô cùng đẹp mắt, Hạ Diệp Kỳ nheo mắt nhìn ly rượu đầy thâm ý: Được.
Không cho phép cô từ chối mà thẳng thừng đưa ly rượu trước mặt cô, xem ra cô không uống là không được rồi.
Không phải tự nhiên mà mời rượu, cái gì cũng phải có lý do của nó, không phải sao?
Cầm ly rượu trên tay Hạ Diệp Kỳ, trước ánh mắt của Lam Nhược Nhược, cô hơi lắc ly một cái lập tức nhận ra trong rượu có vấn đề.
Kiếp trước tuy làm y tá nhưng cô có một thời gian làm việc với các loại thuốc nên cô nhận ra bên trong rượu này có thuốc kích dục.
Quả nhiên rắn độc mãi là rắn độc, làm việc gì cũng có ý đồ riêng.
Chỉ là trò này cũng quá trẻ con rồi.
Cô kề ly rượu lên môi một hơi uống cạn sau đó rất thành thật cười: Rượu ngon, cảm ơn Lam tiểu thư mời rượu, nhưng hôm nay tôi không thể uống nhiều vì còn có việc bận.
Thấy cái ly rượu rỗng trong tay Hạ Diệp Kỳ thì Lam Nhược Nhược cũng yên tâm trong lòng: Hạ tiểu thư, tôi còn có việc bận hẹn cô khi khác cùng bàn luận vậy.
Hẹn cô khi khác... Hạ Diệp Kỳ cũng cười như không cười trả lời.
Lam Nhược Nhược xoay lưng bỏ đi.
Trong lòng cô ta cực kì khinh thường.
Quả nhiên ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, tôi rất mong chờ tình huống đặc sắc mà cô sẽ mang lại cho bữa tiệc hôm nay.
Hạ Diệp Kỳ cô tốt nhất đứng làm tôi thất vọng.
Nhìn bóng lưng Lam Nhược Nhược đi xa, Hạ Diệp Kỳ cũng xoay người vào nhà vệ sinh.
Vừa đến nơi góc khuất của hành lang, Hạ Diệp Kỳ liền phun chất lỏng màu đỏ vào trong ly, một giọt cũng không chừa.
Lúc nãy cô chỉ làm bộ như đã uống, nhưng thực ra cô chỉ giữ rượu trong miệng của mình.
Trò này thuốc kích dục này của Lam Nhược Nhược và Du Tiểu Mỹ quả thực không làm khó được cô.
--- --------
' AAAAAAAAA, buông tôi ra...'
Một tiếng hét kinh hoàn vang lên.
Mọi người xung quanh đều nháo nhào cả lên.
Chuyện gì xãy ra vậy.
Hình như có một tiếng hét ở vườn hoa.
Lam Nhược Nhược cong khóe miệng cười cười, xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Mọi người chạy đến nơi phát ra tiếng hét.
Chỉ thấy cách đó không xa là những mãnh vải vụn.
Lam Nhược Nhược rất tự nhiên nhập vai, cô ta nhặt những mảnh vải lên hơi suy tư: Là trang phục của nữ, xem ra có người ở đây làm loạn rồi.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, lại có người gan to tày trời như vậy, ở đây làm bậy sao?
Đi thêm chút nữa mọi người phát hiện ra có hai bòng người trần truộng quấy quýt lấy nhau.
Thật mất mắt. Có rất nhiều người xấu hổ quay người đi, việc này cũng dám làm.
Mấy người phụ nữ cạnh đó thì lập tức lấy tay che mặt, ngay cả Lam Nhược Nhược cũng giả bộ lấy tay che mặt, bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ.
Đột nhiên cô gái đang nằm dưới thân người đàn ông nhìn qua phía họ kêu gào: Làm ơn cứu tôi với. tiếng nói của cô gái đó nấc nghẹn, nước mắt rơi lã chã, gương mặt xinh đẹp bị đánh có chút sưng tấy nhưng mọi người đều nhận ra cô gái đó.
Du Tiểu Mỹ???????
Lam Nhược Nhược kinh ngạc nhìn đến quên cả phản ứng.
Vì sao lại là Du Tiểu Mỹ mà không phải là Hạ Diệp Kỳ.
Nhược Nhược, cứu tớ với.....
Bị tiếng kêu của Du Tiểu Mỹ đánh cho tỉnh, Lam Nhược Nhược đột nhiên rống lên: Người đâu, nhanh tách hai người bọn họ ra. Còn có các vị xin vui lòng rời bước khỏi đây.
Giọng cô ta lạnh giống như băng, nhất định là tiện nhân Hạ Diệp Kỳ.
Việc này cô ta sẽ không tha cho tiện nhân đó.
Mà mọi người bị tiếng quát của Lam Nhược Nhược làm cho kinh sợ, cô gái dịu ngoan của thành phố A cũng có một mặt như này, thật là mở rộng tầm mắt.
Đó là một người phụ nữ tầm hai mươi sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng, trên người diện một bộ váy màu đỏ, tuy rất đẹp nhưng nhìn vào một chút cũng không đẹp mắt.
Người phụ nữ này hơi cong khóe môi, châm chọc đánh giá cô một lượt: Hạ tiểu thư, lâu rồi không gặp. Nhưng mà gặp lại cô đúng là rất vui.
Hạ Diệp Kỳ nhận ra người này, người phụ nữ này chính là Lam Nhược Nhược - tam tiểu thư nhà họ Lam, cô ta cũng chính là kẻ đã thông đồng với Du Tiểu Mỹ đẩy nguyên chủ xuống cầu thang.
Thì ra là Lam tiểu thư, gặp lại cô tôi cũng rất vui.
Lam Nhược Nhược cong khóe môi: Chuyện lần trước khiến Hạ tiểu thư ngã cầu thang tôi vẫn còn áy náy trong lòng. Hôm nay có dịp gặp được cô ở đây, tôi muốn nói lời xin lỗi.
À, chuyện lần đó Lam tiểu thư cũng không cố tình, lời xin lỗi này của Lam tiểu thư là khách khí rồi. Hạ Diệp Kỳ cười nhạt, vẽ mặt cô vẫn bình tỉnh bất động khiến cho Lam Nhược Nhược có chút đề phòng.
Cô ta hơi nhíu mày đánh giá cô.
Đây là Hạ nhị tiểu thư bốc đồng dễ nổi nòng nhất thành phố A sao?
Lần trước nếu như cô ta nhớ không lầm thì chỉ cần nói vài câu Hạ Diệp Kỳ liền mất khống chế muốn đánh Du Tiểu Mỹ, cô ta cũng biết Du Tiểu Mỹ là đóng kịch nên thuận nước đẩy thuyền đẩy Hạ Diệp Kỳ xuống cầu thang.
Còn đứng ra làm chứng nói Hạ Diệp Kỳ gây chuyện trước vì thế mới tự ngã cầu thang.
Hạ tiểu thư đúng là thấu hiểu lòng người, thật khiến người ta khâm phục.
Lam tiểu thư nói đùa rồi, thấu hiểu lòng người làm sao bằng Lam tiểu thư được.
Làm sao có thể, chỉ có thấu hiểu lòng người như Hạ tiểu thư mới ba năm liền vẫn giữ được tin đồn với Tiết thiếu.
Châm chọc, rõ ràng là châm chọc.
Lam Nhược Nhược không giống với Du Tiểu Mỹ là Bạch Liên Hoa chỉ biết dùng nước mắt lấy lòng đàn ông, ngược lại cô ta lại là một tài nữ đích thực của thành phố A này được rất nhiều thế gia công tử để ý.
Hiện tại gặp mặt đúng là có điểm cuống hút, nhưng cô không thích ánh mắt như lang độc của cô ta, một ánh mắt của loài rắn, chỉ cần bạn mất cảnh giác một chút con rắn ấy liền vồ lấy bạn.
Nghe danh này tôi một chút cũng không vinh dự. Hạ Diệp Kỳ lạnh nhạt nói, cô quả thực không muốn dính dáng đối với tên kia.
Cô ... Lam Nhược Nhược cười như không cười nhìn Hạ Diệp Kỳ,nghĩ đến kế hoạch của mình cô ta liền đổi đề tài, cô ta vẫy tay với một bồi bàn: Chúng ta không nhắc đến chuyện không vui nữa. Tôi có thể mời Hạ tiểu thư một ly rượu được không.
Cô ta cầm một ly rượu xoay một vòng sau đó cười vô cùng đẹp mắt, Hạ Diệp Kỳ nheo mắt nhìn ly rượu đầy thâm ý: Được.
Không cho phép cô từ chối mà thẳng thừng đưa ly rượu trước mặt cô, xem ra cô không uống là không được rồi.
Không phải tự nhiên mà mời rượu, cái gì cũng phải có lý do của nó, không phải sao?
Cầm ly rượu trên tay Hạ Diệp Kỳ, trước ánh mắt của Lam Nhược Nhược, cô hơi lắc ly một cái lập tức nhận ra trong rượu có vấn đề.
Kiếp trước tuy làm y tá nhưng cô có một thời gian làm việc với các loại thuốc nên cô nhận ra bên trong rượu này có thuốc kích dục.
Quả nhiên rắn độc mãi là rắn độc, làm việc gì cũng có ý đồ riêng.
Chỉ là trò này cũng quá trẻ con rồi.
Cô kề ly rượu lên môi một hơi uống cạn sau đó rất thành thật cười: Rượu ngon, cảm ơn Lam tiểu thư mời rượu, nhưng hôm nay tôi không thể uống nhiều vì còn có việc bận.
Thấy cái ly rượu rỗng trong tay Hạ Diệp Kỳ thì Lam Nhược Nhược cũng yên tâm trong lòng: Hạ tiểu thư, tôi còn có việc bận hẹn cô khi khác cùng bàn luận vậy.
Hẹn cô khi khác... Hạ Diệp Kỳ cũng cười như không cười trả lời.
Lam Nhược Nhược xoay lưng bỏ đi.
Trong lòng cô ta cực kì khinh thường.
Quả nhiên ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, tôi rất mong chờ tình huống đặc sắc mà cô sẽ mang lại cho bữa tiệc hôm nay.
Hạ Diệp Kỳ cô tốt nhất đứng làm tôi thất vọng.
Nhìn bóng lưng Lam Nhược Nhược đi xa, Hạ Diệp Kỳ cũng xoay người vào nhà vệ sinh.
Vừa đến nơi góc khuất của hành lang, Hạ Diệp Kỳ liền phun chất lỏng màu đỏ vào trong ly, một giọt cũng không chừa.
Lúc nãy cô chỉ làm bộ như đã uống, nhưng thực ra cô chỉ giữ rượu trong miệng của mình.
Trò này thuốc kích dục này của Lam Nhược Nhược và Du Tiểu Mỹ quả thực không làm khó được cô.
--- --------
' AAAAAAAAA, buông tôi ra...'
Một tiếng hét kinh hoàn vang lên.
Mọi người xung quanh đều nháo nhào cả lên.
Chuyện gì xãy ra vậy.
Hình như có một tiếng hét ở vườn hoa.
Lam Nhược Nhược cong khóe miệng cười cười, xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Mọi người chạy đến nơi phát ra tiếng hét.
Chỉ thấy cách đó không xa là những mãnh vải vụn.
Lam Nhược Nhược rất tự nhiên nhập vai, cô ta nhặt những mảnh vải lên hơi suy tư: Là trang phục của nữ, xem ra có người ở đây làm loạn rồi.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, lại có người gan to tày trời như vậy, ở đây làm bậy sao?
Đi thêm chút nữa mọi người phát hiện ra có hai bòng người trần truộng quấy quýt lấy nhau.
Thật mất mắt. Có rất nhiều người xấu hổ quay người đi, việc này cũng dám làm.
Mấy người phụ nữ cạnh đó thì lập tức lấy tay che mặt, ngay cả Lam Nhược Nhược cũng giả bộ lấy tay che mặt, bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ.
Đột nhiên cô gái đang nằm dưới thân người đàn ông nhìn qua phía họ kêu gào: Làm ơn cứu tôi với. tiếng nói của cô gái đó nấc nghẹn, nước mắt rơi lã chã, gương mặt xinh đẹp bị đánh có chút sưng tấy nhưng mọi người đều nhận ra cô gái đó.
Du Tiểu Mỹ???????
Lam Nhược Nhược kinh ngạc nhìn đến quên cả phản ứng.
Vì sao lại là Du Tiểu Mỹ mà không phải là Hạ Diệp Kỳ.
Nhược Nhược, cứu tớ với.....
Bị tiếng kêu của Du Tiểu Mỹ đánh cho tỉnh, Lam Nhược Nhược đột nhiên rống lên: Người đâu, nhanh tách hai người bọn họ ra. Còn có các vị xin vui lòng rời bước khỏi đây.
Giọng cô ta lạnh giống như băng, nhất định là tiện nhân Hạ Diệp Kỳ.
Việc này cô ta sẽ không tha cho tiện nhân đó.
Mà mọi người bị tiếng quát của Lam Nhược Nhược làm cho kinh sợ, cô gái dịu ngoan của thành phố A cũng có một mặt như này, thật là mở rộng tầm mắt.
/53
|