Sáng hôm sau Hạ Diệp Kỳ ôm một bộ dạng gấu trúc đứng trước gương.
Cô nhìn đi nhìn lại càng thấy mình thực thảm hại. Hai mắt thì thâm quần, đôi mắt càng nhìn càng không có hồn.
Tối qua cô mất ngủ mà ly do cô mất ngủ chính là phấn khích quá nên mất ngủ, cứ nghĩ chụp được đống ảnh kia cô cảm thấy độ mặt dày của mình cao phết.
Cô còn định đứng trong này bao lâu nữa. Một giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Hạ Diệp Kỳ khó khăn quay đầu, chỉ thấy người nào đó đang dựa lưng vào cửa bày ra một bộ dáng rất không kiên nhẫn nhíu mày.
Anh đã đợi cô hai tiếng, sau hai tiếng cô vẫn đứng trước gương với bộ dạng ngốc nghếch, rốt cuộc là kêu cô tới đây giúp anh hay làm trễ nãi công việc của anh vậy.
Bị bộ dáng này của anh làm cho cô có chút chột dạ cuối đầu: Cho tôi thêm mười lăm phút, tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong.
Hạ Dật Thần nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó miễn cưỡng phun ra một câu: Tốt nhất là như vậy.
Sau đó anh cũng rời đi, cũng rất có phong độ đóng cửa lại cho cô, anh đi đến ghế sô pha tối qua cô nằm ngủ, rất tự nhiên lấy cái điện thoại của cô lên.
Nhưng rất nhanh anh liền đặt về chổ cũ. Ánh mắt anh ám ám nhìn về phía phòng tằm như có điều suy nghĩ.
Đợi đến khi anh hồi thần thì cô cũng đã chuẩn bị xong.
Quả thực cô chuẩn bị rất nhanh, chưa đến mười phút đã chuẩn bị xong.
Nhìn cô một thân váy dài màu đen kèm theo làn da trắng hồng nhìn thế nào cũng thực ma mị, mái tóc được búi cao lộ xương quai quyến rũ.
Gương mặt không còn tiều tụy như lúc nãy, đôi mắt thâm đen được một lớp phấn mỏng che đi càng nhìn càng thấy cô thực mong manh.
Hạ Diệp Kỳ nở một nụ cười xinh đẹp khi thấy anh có chút thất thần: Anh Hạ, tôi như vậy rất tốt sao?
Bị lời trêu chọc của cô làm cho tỉnh hẳn, anh hơi nhíu mi: Rất xấu. Thực ra anh rất muốn khen ngợi cô nhưng nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của cô, lời khen từ miệng anh phát ra lại là một lời chê.
Thấy anh chê mình cô không những không tức giận mà còn cong môi cười khiêu khích, cô bước lại gần anh, giúp anh sửa lại phần cổ áo sơ mi cùng cà vạt.
Hành động bất ngờ của cô làm cho anh có chút ngẩn ngơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh dường như có thể ngửi thấy hương thơm tự nhiên trên người cô, hơn nữa từ cô cao chỉ gần tới vai của anh, thân hình nhỏ nhắng giống như bị thân hình to lớn của anh bao trùm, càng nhìn càng vui mắt.
Trong khi anh thất thần thì Hạ Diệp Kỳ lại không cảm thấy gì, đợi đến khi cô sửa xong cà vạt thì đột nhiên cảm thấy mình hình như làm ra một động tác kinh thiên động địa thì phải.
Kiếp trước cô cũng vì người đàn ông kia mà tỉ mĩ như vậy nhưng hình như cô quên mất Hạ Dật Thần không phải là người đàn ông kia.
Hít một hơi, khóe miệng cô cố gắng nâng lên một nụ cười thản nhiên: Chúng ta đi thôi.
Dường như Hạ Dật Thần cũng phát hiện hình như không còn sớm nữa, anh liền gật đầu. Nhưng trong lòng anh lại có một cảm xúc ấm áp không biết tên.
--- ------ ------ ------ ---------
Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Khi Hạ Dật Thần bước vào, những cô gái xung quanh nhịn không được phải nhìn thêm vài lần, vì đây quả thực là một người đàn ông hoàn mỹ, từ tướng mạo đến thân hình cao hơn một thước tám, thân hình thon dài khoác trên mình bộ âu phục đắc tiền, càng khiến anh trở nên bắt mắt,
Mấy cô gái phục vụ cũng là người phương đông mà Hạ Dật Thần lại là mẫu đàn ông lý tưởng của các cô gái phương đông nên khi thấy anh, mấy cô gái kia lập tức chỉnh trang phục, giả lã nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Nhưng khi thấy anh dừng lại một chút, khuỷu tay hơi cong như chờ đợi điều gì đó. Đợi đến khi họ hồi thần liền thấy một cô gái phương đông trong một bộ váy đen xẻ lộ ra đôi chân thon dài quyến rũ cùng xinh đẹp.
Mà cô gái này không ai khác chính là Hạ Diệp Kỳ, cô rất tư nhiên vòng tay qua khuỷu tay anh, hơi nở nụ cười chuyên nghiệp với nữ phục vụ.
Thấy được Hạ Diệp Kỳ xinh đẹp như mỹ nhân cùng với tuấn nam lạnh lùng bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy hợp mắt, mấy nữ phục vụ liền có chút thất vọng.
Ai nha, tuần nam mỹ nữ, trời sinh một đôi như vậy, muốn chia cắt cũng chia cắt không được.
Tiên sinh, tiểu thư. Không biết hai vị có hẹn trước hay là cần phòng bao riêng. Nữ phục vụ tiêu chuẩn nói, dù có chút tiếc nuối nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hạ Dật Thần lạnh lùng nhìn nữ phục vụ: Phòng 125.
Chỉ lạnh nhạt nói tên phòng cũng không nói thêm bất cứ điều gì nhưng người phục vụ liền hiểu, cô ấy lập tức dẫn hai người đến phòng 125.
Khi vừa vào phòng đập vào mắt hai người là kiểu trang trí khá đơn giản, chỉ có một bàn tròn lớn, xung quanh mỗi góc tường được trang trí thêm bốn chậu cây lớn, ở giữa được treo một bức tranh nghệ thuật nổi tiếng.
Trong phòng có hai người đàn ông và một người phụ nữ hết sức là sặc sỡ.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám, gương mặt cương nghị có vài phần âm độc, được người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ nép vào lòng không ngừng vuốt ve, còn hắn thì ngã ngớm uống rượu, ánh mắt đánh giá Hạ Dật Thần lại đánh giá Hạ Diệp Kỳ, nụ cười thêm vài phần thâm ý: Thần, đến trễ rồi đấy. Hơn nữa còn mang theo một đại mỹ nhân như vậy, thực hiếm thấy.
Hạ Dật Thần không để ý đến lời châm chọc của tên kia, ngược lại rất tự nhiên dắt cô đến ghế ngồi gần đó. Hạ Diệp Kỳ khóe miệng giật giật khi bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân kia bắn đến.
Vì sao cô cứ có cảm giác người phụ nữ kia chỉ cần có cơ hội liền xé rách cô vậy.
Hơn nữa lại nhìn người đàn ông đeo gọng kính đen, Hạ Diệp Kỳ liền nở nụ cười.
Lại gặp người quen rồi.
Cô nhìn đi nhìn lại càng thấy mình thực thảm hại. Hai mắt thì thâm quần, đôi mắt càng nhìn càng không có hồn.
Tối qua cô mất ngủ mà ly do cô mất ngủ chính là phấn khích quá nên mất ngủ, cứ nghĩ chụp được đống ảnh kia cô cảm thấy độ mặt dày của mình cao phết.
Cô còn định đứng trong này bao lâu nữa. Một giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Hạ Diệp Kỳ khó khăn quay đầu, chỉ thấy người nào đó đang dựa lưng vào cửa bày ra một bộ dáng rất không kiên nhẫn nhíu mày.
Anh đã đợi cô hai tiếng, sau hai tiếng cô vẫn đứng trước gương với bộ dạng ngốc nghếch, rốt cuộc là kêu cô tới đây giúp anh hay làm trễ nãi công việc của anh vậy.
Bị bộ dáng này của anh làm cho cô có chút chột dạ cuối đầu: Cho tôi thêm mười lăm phút, tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong.
Hạ Dật Thần nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó miễn cưỡng phun ra một câu: Tốt nhất là như vậy.
Sau đó anh cũng rời đi, cũng rất có phong độ đóng cửa lại cho cô, anh đi đến ghế sô pha tối qua cô nằm ngủ, rất tự nhiên lấy cái điện thoại của cô lên.
Nhưng rất nhanh anh liền đặt về chổ cũ. Ánh mắt anh ám ám nhìn về phía phòng tằm như có điều suy nghĩ.
Đợi đến khi anh hồi thần thì cô cũng đã chuẩn bị xong.
Quả thực cô chuẩn bị rất nhanh, chưa đến mười phút đã chuẩn bị xong.
Nhìn cô một thân váy dài màu đen kèm theo làn da trắng hồng nhìn thế nào cũng thực ma mị, mái tóc được búi cao lộ xương quai quyến rũ.
Gương mặt không còn tiều tụy như lúc nãy, đôi mắt thâm đen được một lớp phấn mỏng che đi càng nhìn càng thấy cô thực mong manh.
Hạ Diệp Kỳ nở một nụ cười xinh đẹp khi thấy anh có chút thất thần: Anh Hạ, tôi như vậy rất tốt sao?
Bị lời trêu chọc của cô làm cho tỉnh hẳn, anh hơi nhíu mi: Rất xấu. Thực ra anh rất muốn khen ngợi cô nhưng nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của cô, lời khen từ miệng anh phát ra lại là một lời chê.
Thấy anh chê mình cô không những không tức giận mà còn cong môi cười khiêu khích, cô bước lại gần anh, giúp anh sửa lại phần cổ áo sơ mi cùng cà vạt.
Hành động bất ngờ của cô làm cho anh có chút ngẩn ngơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh dường như có thể ngửi thấy hương thơm tự nhiên trên người cô, hơn nữa từ cô cao chỉ gần tới vai của anh, thân hình nhỏ nhắng giống như bị thân hình to lớn của anh bao trùm, càng nhìn càng vui mắt.
Trong khi anh thất thần thì Hạ Diệp Kỳ lại không cảm thấy gì, đợi đến khi cô sửa xong cà vạt thì đột nhiên cảm thấy mình hình như làm ra một động tác kinh thiên động địa thì phải.
Kiếp trước cô cũng vì người đàn ông kia mà tỉ mĩ như vậy nhưng hình như cô quên mất Hạ Dật Thần không phải là người đàn ông kia.
Hít một hơi, khóe miệng cô cố gắng nâng lên một nụ cười thản nhiên: Chúng ta đi thôi.
Dường như Hạ Dật Thần cũng phát hiện hình như không còn sớm nữa, anh liền gật đầu. Nhưng trong lòng anh lại có một cảm xúc ấm áp không biết tên.
--- ------ ------ ------ ---------
Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Khi Hạ Dật Thần bước vào, những cô gái xung quanh nhịn không được phải nhìn thêm vài lần, vì đây quả thực là một người đàn ông hoàn mỹ, từ tướng mạo đến thân hình cao hơn một thước tám, thân hình thon dài khoác trên mình bộ âu phục đắc tiền, càng khiến anh trở nên bắt mắt,
Mấy cô gái phục vụ cũng là người phương đông mà Hạ Dật Thần lại là mẫu đàn ông lý tưởng của các cô gái phương đông nên khi thấy anh, mấy cô gái kia lập tức chỉnh trang phục, giả lã nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Nhưng khi thấy anh dừng lại một chút, khuỷu tay hơi cong như chờ đợi điều gì đó. Đợi đến khi họ hồi thần liền thấy một cô gái phương đông trong một bộ váy đen xẻ lộ ra đôi chân thon dài quyến rũ cùng xinh đẹp.
Mà cô gái này không ai khác chính là Hạ Diệp Kỳ, cô rất tư nhiên vòng tay qua khuỷu tay anh, hơi nở nụ cười chuyên nghiệp với nữ phục vụ.
Thấy được Hạ Diệp Kỳ xinh đẹp như mỹ nhân cùng với tuấn nam lạnh lùng bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy hợp mắt, mấy nữ phục vụ liền có chút thất vọng.
Ai nha, tuần nam mỹ nữ, trời sinh một đôi như vậy, muốn chia cắt cũng chia cắt không được.
Tiên sinh, tiểu thư. Không biết hai vị có hẹn trước hay là cần phòng bao riêng. Nữ phục vụ tiêu chuẩn nói, dù có chút tiếc nuối nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hạ Dật Thần lạnh lùng nhìn nữ phục vụ: Phòng 125.
Chỉ lạnh nhạt nói tên phòng cũng không nói thêm bất cứ điều gì nhưng người phục vụ liền hiểu, cô ấy lập tức dẫn hai người đến phòng 125.
Khi vừa vào phòng đập vào mắt hai người là kiểu trang trí khá đơn giản, chỉ có một bàn tròn lớn, xung quanh mỗi góc tường được trang trí thêm bốn chậu cây lớn, ở giữa được treo một bức tranh nghệ thuật nổi tiếng.
Trong phòng có hai người đàn ông và một người phụ nữ hết sức là sặc sỡ.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám, gương mặt cương nghị có vài phần âm độc, được người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ nép vào lòng không ngừng vuốt ve, còn hắn thì ngã ngớm uống rượu, ánh mắt đánh giá Hạ Dật Thần lại đánh giá Hạ Diệp Kỳ, nụ cười thêm vài phần thâm ý: Thần, đến trễ rồi đấy. Hơn nữa còn mang theo một đại mỹ nhân như vậy, thực hiếm thấy.
Hạ Dật Thần không để ý đến lời châm chọc của tên kia, ngược lại rất tự nhiên dắt cô đến ghế ngồi gần đó. Hạ Diệp Kỳ khóe miệng giật giật khi bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân kia bắn đến.
Vì sao cô cứ có cảm giác người phụ nữ kia chỉ cần có cơ hội liền xé rách cô vậy.
Hơn nữa lại nhìn người đàn ông đeo gọng kính đen, Hạ Diệp Kỳ liền nở nụ cười.
Lại gặp người quen rồi.
/53
|