Ngày hôm sau Hạ Diệp Kỳ dậy sớm nấu bữa ăn sáng cho Hạ Dật Thần, rồi đến công ty làm việc như hàng ngày. Bất quá không giống với hôm qua, hôm nay đến cô lại khôi phục lại dáng vẽ cải trang như hàng ngày.
Cô không muốn lộ thân phận lúc này, nếu lộ ra cô chính là Diệp Kỳ Hạ, không những không hạ tin đồn xuống, mà tin đồn càng ác liệt hơn.
Ai có thể tin một vị tiểu thư không có tài năng gì có thể thiết kế ra một bản thiết kế sắc xảo, họ thà tin một kẻ gà mờ mới tốt nghiệp tại trường thiết kế hơn.
Vừa bước vào đại sảnh, bọn người kia thấy cô lại một lần nữa ồn ào.
Xem kìa, kẻ quê mùa cướp bản vẽ của người ta lại mặt dày đến công ty làm việc kìa.
Đúng vậy, đúng là một con gà mà, chẳng biết cô ta quê mùa như vậy, lại bỏ bùa gì cho chủ tịch mới leo lên vị trí ngày hôm nay.
Đúng là thứ đàn bà đáng sợ mà.
Mấy người kia ồn áo đôi chút, đột nhiên từ đâu xuất hiện một người, cầm ly nước tạt vào cô, khiến cả người cô ước sũng, còn không quen kèm theo một giọng điệu châm chọc: Rác rưởi, biến khỏi công ty.
Những người xung quanh hả hê hùa theo. Cho chừa, thứ tiện nhân.
Hạ Diệp Kỳ nhíu mày, khóe miệng nâng lên một nụ cười châm chọc khác thường. Thế giới này thực kì lạ. Nếu bạn là người không có địa vị, khi bạn thành công cái gì đó người ta sẽ không công nhận mà cho đó là điều đương nhiên, còn nếu bạn thất bại hoặc làm sai cái gì đó, sẽ bị người chà đạp cho đến chết.
Cô đưa tay gạc đi mái tóc ước sũng của mình, âm trầm bước lại gần người kia, những bước chân của cô khiến cho khoảng cách hai người càng gần hơn. Cô tao nhã cười nhạt, một tay nâng cằm cô nhân viên kia, tay còn lại thì đoạt đi ly nước còn một nữa của cô ta.
Vị tiểu thư này, cô có biết hành động vừa rồi của cô là phỉ bám người khác không? Nói đến đây cô lập tức vuốt ve khuôn mặt đầy phấn của cô ta, chán ghét nhíu mày: Tôi nhớ tội phỉ bám người khác, đã thương người khác là vi phạm quyền công dân. Thật ra thì kim chủ của tôi cũng rất có tiền, lại quen biết rộng, nếu như mời luật sư thì cô cũng phiền phức rồi.
Bàn tay ước đẫm nước của cô lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ kia, lại bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho không đứng vững.
Cô ta rung rẩy như muốn khuỵu xuống lại được Hạ Diệp Kỳ đỡ lên: Ấy đừng ngã, cô ngã như vậy lại nói tôi đẩy cô. Tội này tôi gánh không nổi đâu. Còn nữa trước khi ra khỏi nhà cũng nhìn lại mình một chút, xem mình có thân phận gì, đứng vì một phút bốc đồng mà phỉ bám người khác. May cho cô là cô gặp tôi nếu không thì cô thảm rồi.
Dứt lời cô cũng lùi vài bước, tàn nhẫn thả ly nước xuống dưới sàn.
Xoảng ly nước bể tan tành, nước còn thừa trong ly cũng bắn tung tóe cùng với những mảnh thủy tinh tạo thành một khung cảnh thực đáng sợ.
Những người xung quanh cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đợi đến khi cô xoay người bỏ đi bọn họ mới có thể khí thở bình thường.
Người phụ nữ thoạt nhìn quê mùa, khiêm tốn này không ngờ lại là một phụ nữ đáng sợ.
Bỏ lại một đám người hoang man, Hạ Diệp Kỳ lạnh lùng bỏ lên phòng làm việc của mình.
Trên đường đi bất ngờ gặp Tiểu Văn.
Tiểu Văn nhìn quấn áo trên người cô ướt sủng thì rưng rưng nước mắt: Bảo bối Tiểu Hạ, sao cô lại xuất hiện như vậy. Rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, dám ăn hiếp cô. Tôi đi lấy mạng kẻ đó.
Hạ Diệp Kỳ nhíu mày, không chút để ý: Không sao. Dù sao thì kiếp trước cũng không phải chưa từng bị người khác ăn hiếp, bị mãi cũng thành một thói quen mà thôi.
Trên thế giới này, người không có địa vị chính là không có quyền lên tiếng.
Tiểu Văn nghe cô nói như vậy thì càng đau lòng, cô ta cầm lấy tay của cô kéo cô lên phòng của mình.
Sau đó từ đâu ra lấy ra một cái khăn mềm đưa cho cô: Nhanh lau người đi, kẻo cảm lạnh. Rồi cô ta như có phép biến hóa không biết từ đâu lấy một bình giữa nhiệt đưa cho cô: Đây là canh gừng tôi chuẩn bị, cô mau uống khi còn nòng.
Hạ Diệp Kỳ có chút hoa mắt, người này là thần sao?
Tất cả mọi việc chuẩn bị cụ thể như vậy.
Thấy cô im lặng nhìn bình giữ nhiệt trên tay mình, Tiểu Văn có chút chột dạ: Cái này là do hôm qua tôi bị nhiễm lạnh nên chuẩn bị, bất quá hiện tại tôi cảm thấy tốt rồi nên không cần nữa. Cô mau uống đi, nếu không bị cảm lạnh thì nguy rồi.
Nghe như vậy cô cũng không nghi ngờ gì nữa, trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Văn cô mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm lớn canh gừng.
Hơi ấm canh nhanh chóng chạm vào đầu lưỡi cô, một hương vị cay cay quen thuộc của canh gừng, cộng thêm hơi ấm canh, rất nhanh cô liền cảm thấy cổ họng của mình tốt hơn một chút.
Cảm ơn. Hạ Diệp Kỳ nhàn nhạt cảm ơn.
Thấy cô uống canh gừng, Tiểu Văn cũng yên tâm hơn rất nhiều. Cô ta cười hết sức dịu dàng: Đến giờ làm rồi, tôi đi trước đây, nếu đến trễ Chu trưởng phòng nhất định sẽ lấy mạng tôi cho mà xem.
Nghe cô ta nói vậy Hạ Diệp Kỳ cũng buồn cười, cô nhớ đến bộ dáng sặc sỡ như chim công của Chu Tiểu Tình không thể không lắc đầu bất đắc dĩ: Cô đi đi.
Tiểu Văn rất nhanh rời đi, sau khi cô ta đi khuất bóng thì ánh mắt cô ta nổi lên một cơn sóng tàn nhẫn.
Hạ Diệp Kỳ cô đừng trách tôi, trách là trách cô quá tài giỏi.
Vừa nghĩ cô ta vừa bấm điện thoại nhắn tin tới một số điện thoại.
Cô không muốn lộ thân phận lúc này, nếu lộ ra cô chính là Diệp Kỳ Hạ, không những không hạ tin đồn xuống, mà tin đồn càng ác liệt hơn.
Ai có thể tin một vị tiểu thư không có tài năng gì có thể thiết kế ra một bản thiết kế sắc xảo, họ thà tin một kẻ gà mờ mới tốt nghiệp tại trường thiết kế hơn.
Vừa bước vào đại sảnh, bọn người kia thấy cô lại một lần nữa ồn ào.
Xem kìa, kẻ quê mùa cướp bản vẽ của người ta lại mặt dày đến công ty làm việc kìa.
Đúng vậy, đúng là một con gà mà, chẳng biết cô ta quê mùa như vậy, lại bỏ bùa gì cho chủ tịch mới leo lên vị trí ngày hôm nay.
Đúng là thứ đàn bà đáng sợ mà.
Mấy người kia ồn áo đôi chút, đột nhiên từ đâu xuất hiện một người, cầm ly nước tạt vào cô, khiến cả người cô ước sũng, còn không quen kèm theo một giọng điệu châm chọc: Rác rưởi, biến khỏi công ty.
Những người xung quanh hả hê hùa theo. Cho chừa, thứ tiện nhân.
Hạ Diệp Kỳ nhíu mày, khóe miệng nâng lên một nụ cười châm chọc khác thường. Thế giới này thực kì lạ. Nếu bạn là người không có địa vị, khi bạn thành công cái gì đó người ta sẽ không công nhận mà cho đó là điều đương nhiên, còn nếu bạn thất bại hoặc làm sai cái gì đó, sẽ bị người chà đạp cho đến chết.
Cô đưa tay gạc đi mái tóc ước sũng của mình, âm trầm bước lại gần người kia, những bước chân của cô khiến cho khoảng cách hai người càng gần hơn. Cô tao nhã cười nhạt, một tay nâng cằm cô nhân viên kia, tay còn lại thì đoạt đi ly nước còn một nữa của cô ta.
Vị tiểu thư này, cô có biết hành động vừa rồi của cô là phỉ bám người khác không? Nói đến đây cô lập tức vuốt ve khuôn mặt đầy phấn của cô ta, chán ghét nhíu mày: Tôi nhớ tội phỉ bám người khác, đã thương người khác là vi phạm quyền công dân. Thật ra thì kim chủ của tôi cũng rất có tiền, lại quen biết rộng, nếu như mời luật sư thì cô cũng phiền phức rồi.
Bàn tay ước đẫm nước của cô lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ kia, lại bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho không đứng vững.
Cô ta rung rẩy như muốn khuỵu xuống lại được Hạ Diệp Kỳ đỡ lên: Ấy đừng ngã, cô ngã như vậy lại nói tôi đẩy cô. Tội này tôi gánh không nổi đâu. Còn nữa trước khi ra khỏi nhà cũng nhìn lại mình một chút, xem mình có thân phận gì, đứng vì một phút bốc đồng mà phỉ bám người khác. May cho cô là cô gặp tôi nếu không thì cô thảm rồi.
Dứt lời cô cũng lùi vài bước, tàn nhẫn thả ly nước xuống dưới sàn.
Xoảng ly nước bể tan tành, nước còn thừa trong ly cũng bắn tung tóe cùng với những mảnh thủy tinh tạo thành một khung cảnh thực đáng sợ.
Những người xung quanh cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đợi đến khi cô xoay người bỏ đi bọn họ mới có thể khí thở bình thường.
Người phụ nữ thoạt nhìn quê mùa, khiêm tốn này không ngờ lại là một phụ nữ đáng sợ.
Bỏ lại một đám người hoang man, Hạ Diệp Kỳ lạnh lùng bỏ lên phòng làm việc của mình.
Trên đường đi bất ngờ gặp Tiểu Văn.
Tiểu Văn nhìn quấn áo trên người cô ướt sủng thì rưng rưng nước mắt: Bảo bối Tiểu Hạ, sao cô lại xuất hiện như vậy. Rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, dám ăn hiếp cô. Tôi đi lấy mạng kẻ đó.
Hạ Diệp Kỳ nhíu mày, không chút để ý: Không sao. Dù sao thì kiếp trước cũng không phải chưa từng bị người khác ăn hiếp, bị mãi cũng thành một thói quen mà thôi.
Trên thế giới này, người không có địa vị chính là không có quyền lên tiếng.
Tiểu Văn nghe cô nói như vậy thì càng đau lòng, cô ta cầm lấy tay của cô kéo cô lên phòng của mình.
Sau đó từ đâu ra lấy ra một cái khăn mềm đưa cho cô: Nhanh lau người đi, kẻo cảm lạnh. Rồi cô ta như có phép biến hóa không biết từ đâu lấy một bình giữa nhiệt đưa cho cô: Đây là canh gừng tôi chuẩn bị, cô mau uống khi còn nòng.
Hạ Diệp Kỳ có chút hoa mắt, người này là thần sao?
Tất cả mọi việc chuẩn bị cụ thể như vậy.
Thấy cô im lặng nhìn bình giữ nhiệt trên tay mình, Tiểu Văn có chút chột dạ: Cái này là do hôm qua tôi bị nhiễm lạnh nên chuẩn bị, bất quá hiện tại tôi cảm thấy tốt rồi nên không cần nữa. Cô mau uống đi, nếu không bị cảm lạnh thì nguy rồi.
Nghe như vậy cô cũng không nghi ngờ gì nữa, trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Văn cô mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm lớn canh gừng.
Hơi ấm canh nhanh chóng chạm vào đầu lưỡi cô, một hương vị cay cay quen thuộc của canh gừng, cộng thêm hơi ấm canh, rất nhanh cô liền cảm thấy cổ họng của mình tốt hơn một chút.
Cảm ơn. Hạ Diệp Kỳ nhàn nhạt cảm ơn.
Thấy cô uống canh gừng, Tiểu Văn cũng yên tâm hơn rất nhiều. Cô ta cười hết sức dịu dàng: Đến giờ làm rồi, tôi đi trước đây, nếu đến trễ Chu trưởng phòng nhất định sẽ lấy mạng tôi cho mà xem.
Nghe cô ta nói vậy Hạ Diệp Kỳ cũng buồn cười, cô nhớ đến bộ dáng sặc sỡ như chim công của Chu Tiểu Tình không thể không lắc đầu bất đắc dĩ: Cô đi đi.
Tiểu Văn rất nhanh rời đi, sau khi cô ta đi khuất bóng thì ánh mắt cô ta nổi lên một cơn sóng tàn nhẫn.
Hạ Diệp Kỳ cô đừng trách tôi, trách là trách cô quá tài giỏi.
Vừa nghĩ cô ta vừa bấm điện thoại nhắn tin tới một số điện thoại.
/53
|