Hạ Diệp Kỳ thấy Tiểu Văn rời đi cũng lập tức cởi cái áo ước của mình ra vắt trên ghế. Cả người cô mệt mỏi ngã xuống cái ghế sa lông.
Hai tay nhu nhu trán, xem ra chuyện này không giải quyết sớm chắc chắn sẽ để lại hậu quả về sau đây.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, con chim công sặc sỡ nào đó phóng vào phòng, lo lắng nhìn cô: Diệp Kỳ cục cưng, lúc nãy vừa đến công ty nghe nói cô bị người ta ăn hiếp, cô có sao không.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ giật giật, bà cô này có thể gõ cửa trước khi vào phòng hay không: Không sao, chỉ là chuyện vặt thôi. Quen rồi sẽ không sao.
Cái gì mà quen rồi sẽ không sao. Chu Tiểu Tình ngồi xuống ghế sa lông, tức giận phồng má: Tôi nói cho cô biết, nếu cô không vùng dậy chắc chắn bọn người kia càng leo lên đầu cô ngồi cho mà xem. Tôi nghĩ cô nên nói với BOSS để anh ta giải quyết việc này.
Vừa nói vừa đưa cho cô ly nước ấm, rõ ý bảo cô nhanh uống đi.
À! Hạ Diệp Kỳ trì độn nhận ly nước trên tay Chu Tiểu Tình, uống một ngụm: Không cần, việc bản vẽ chưa giải quyết, lại ầm ĩ chuyện nhỏ nhặt này thì đám người kia sẽ càng bất mãn hơn. Cứ để một thời gian nữa rồi tính.
Chu Tiểu Tình thấy cũng có lý, cô nàng gật gù: Vẫn là cô suy tính kĩ. Lời cô vừa dứt thì ngoài cửa phòng có một tiếng rống giận: Chu Tiểu Tình.
Cả hai người phụ nữ trong phòng đều bất ngờ nhìn ra, chỉ thấy người đàn ông nổi tiếng ôn nhu Dương Thừa Vũ đang tức đến xanh mặt ở trước cửa phòng cô.
Gương mặt hắn có chút trắng nhợt, có lẽ là bị bệnh chưa khỏi.
Chu Tiểu Tình hốt hoảng chạy lại đỡ lấy thân hình cao lớn đang xiêng xiêng vẹo vẹo kia: Cái tên chết bầm này, không phải bảo ngoan ngoãn ở nhà đứng chạy loạn sao? Sao giờ còn xuất hiện ở đây.
Cô nàng vứt ngay cái bộ dáng chim công hàng ngày, thay vào đó là một bộ dáng ôn nhu dịu dàng.
Còn Dương Thừa Vũ vốn ôn nhu hàng ngày lại biến thành một con khổng tước nổi giận: Còn không phải tại cô sao?
Được rồi, được rồi. Tại tôi, anh đừng tức giận, không tốt cho tim mạch. Nói rồi cô nàng cũng dìu Dương Thừa Vũ đi đến phòng làm việc của hắn ta, vừa đi vừa nói: Tôi nói, tôi sai rồi. Anh bệnh nặng như vậy còn ngoan cố đến đây, thật đúng là không làm người ta hết lo được mà.
Hai người bọn họ ân ái đến quên luôn sự hiện diện của cô, có thể nào hiểu cho nổi lòng cô đơn của cô không hả.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ co giật liên hồi nhìn hai người biến mất khỏi cửa, cô đen mặt phẩy tay.
Được rồi, các người thấy vui vẻ là tốt rồi.
Cô thở dài tính đi đến bàn làm việc hoàn thành công việc của mình thì lại cảm thấy cả người nóng bức khó chịu.
Cả người cô nóng rang, cảm giác toàn thân ngứa ngáy khó chịu, sắc mặt trắng nhợt chuyển sang hồng hào lạ thường.
Hạ Diệp Kỳ cảm giác như trống trải lạ thường.
Cô khó chịu nắm lấy cái áo sơ mi của mình, bàn tay của cô rung rẩy đến toát cả mồ hôi.
Biểu hiện là là biển hiện của trúng thuốc kích dục.
Chết tiệt, là ai đã làm việc này. Hơn nữa lúc ở bệnh viện cô cũng từng tiếp xúc với thuốc này vì sao lúc này cô lại không nghĩ ra bị hạ dược lúc nào.
Cô khó khăn ngồi dậy, bàn tay rung rẩy từ trong cặp tài liệu lấy ra một chiếc điện thoại.
Cầm điện thoại lạnh ngắc trên tay, thân thể cô càng khó chịu, cô cố hết sức bấm một dãy số.
Rất nhanh người đầu dây bên kia liền bắt máy.
Cứu tôi.
Đầu dây bên kia nghe tiếng gọi của cô lập tức nhảy dựng lên: Xãy ra chuyện gì. Cô đang ở đâu. Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.
Nghe tiếng nói quyến rũ kia cả người cô càng thêm khó chịu, các hoocmon trong cơ thể cô càng hoạt động với công xuất cao hơn.
Văn ... phòng... nhanh lên... cứu tôi...
Người đàn ông kia không ai khác chính là Hạ Dật Thần anh chưa kịp nghe hết câu đã vọt đến phòng làm việc của cô.
Vừa vào phòng anh liền thấy cô chật vật nằm trên ghế sô pha, cả bộ âu phục trên người cũng nhàu nhĩ đến khó coi.
Thấy cô chật vật như vậy thì gương mặt của anh rốt cuộc cũng xuất hiện vết nức.
Bước chân của anh có chút lộn xộn khi đến gần cô. Sáng nay khi đến công ty anh có nghe được một số lời đồn, nhưng nghĩ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nên cũng không mấy để tâm, nhưng không ngờ sự vô tâm này của anh lại hại cô ra nông nổi này.
Anh nhẹ nhàng ôm người con gái bé nhỏ vào trong lòng, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: Hạ Diệp Kỳ, cô xãy ra chuyện gì vậy.
Hạ Diệp Kỳ được anh ôm vào lòng, cả người có chút mơ hồ, lại bị mùi hương bạc hà nam tính của anh làm cho càng mơ hồ hơn.
Bàn tay cô giống như ma quỷ lướt trên thân hình thon dài của anh, lại vẽ loạn lên bờ ngực quyến rũ của anh: Giúp tôi với, tôi thật sự rất khó chịu.
Thấy bộ dáng này của cô Hạ Dật Thần ngạc nhiên, cô trúng thuốc kích dục sao? Là ai hạ.
Trong lúc anh đang thất thần thì bàn tay cô càng làm loạn hơn, đợi đến khi anh hồi thần thì cô gái nhỏ kia đã muốn luồng tay vào áo sơ mi của anh.
Hạ Dật Thần sợ hết hồn, anh chặn tay của cô lại, khó khăn nói: Không được làm loạn. Cô gái nhỏ này không biết nếu cô còn tiếp tục vuốt ve thì anh chắc chắn chịu không nổi nữa rồi: Tôi đưa em đến bệnh viện. Nói rồi anh bế cô lên đúng chuẩn kiểu bế công chúa.
Nhưng mà cô đang bị ngấm thuốc, gương mặt hồng rực, cô cong khóe miệng bất mãn nói: Cho tôi, tôi khó chịu.
' Ầm ' Anh giống như bị sét đánh khi bàn tay như rằn nước của cô đang bò xuống bộ vị của anh.
Hai tay nhu nhu trán, xem ra chuyện này không giải quyết sớm chắc chắn sẽ để lại hậu quả về sau đây.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, con chim công sặc sỡ nào đó phóng vào phòng, lo lắng nhìn cô: Diệp Kỳ cục cưng, lúc nãy vừa đến công ty nghe nói cô bị người ta ăn hiếp, cô có sao không.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ giật giật, bà cô này có thể gõ cửa trước khi vào phòng hay không: Không sao, chỉ là chuyện vặt thôi. Quen rồi sẽ không sao.
Cái gì mà quen rồi sẽ không sao. Chu Tiểu Tình ngồi xuống ghế sa lông, tức giận phồng má: Tôi nói cho cô biết, nếu cô không vùng dậy chắc chắn bọn người kia càng leo lên đầu cô ngồi cho mà xem. Tôi nghĩ cô nên nói với BOSS để anh ta giải quyết việc này.
Vừa nói vừa đưa cho cô ly nước ấm, rõ ý bảo cô nhanh uống đi.
À! Hạ Diệp Kỳ trì độn nhận ly nước trên tay Chu Tiểu Tình, uống một ngụm: Không cần, việc bản vẽ chưa giải quyết, lại ầm ĩ chuyện nhỏ nhặt này thì đám người kia sẽ càng bất mãn hơn. Cứ để một thời gian nữa rồi tính.
Chu Tiểu Tình thấy cũng có lý, cô nàng gật gù: Vẫn là cô suy tính kĩ. Lời cô vừa dứt thì ngoài cửa phòng có một tiếng rống giận: Chu Tiểu Tình.
Cả hai người phụ nữ trong phòng đều bất ngờ nhìn ra, chỉ thấy người đàn ông nổi tiếng ôn nhu Dương Thừa Vũ đang tức đến xanh mặt ở trước cửa phòng cô.
Gương mặt hắn có chút trắng nhợt, có lẽ là bị bệnh chưa khỏi.
Chu Tiểu Tình hốt hoảng chạy lại đỡ lấy thân hình cao lớn đang xiêng xiêng vẹo vẹo kia: Cái tên chết bầm này, không phải bảo ngoan ngoãn ở nhà đứng chạy loạn sao? Sao giờ còn xuất hiện ở đây.
Cô nàng vứt ngay cái bộ dáng chim công hàng ngày, thay vào đó là một bộ dáng ôn nhu dịu dàng.
Còn Dương Thừa Vũ vốn ôn nhu hàng ngày lại biến thành một con khổng tước nổi giận: Còn không phải tại cô sao?
Được rồi, được rồi. Tại tôi, anh đừng tức giận, không tốt cho tim mạch. Nói rồi cô nàng cũng dìu Dương Thừa Vũ đi đến phòng làm việc của hắn ta, vừa đi vừa nói: Tôi nói, tôi sai rồi. Anh bệnh nặng như vậy còn ngoan cố đến đây, thật đúng là không làm người ta hết lo được mà.
Hai người bọn họ ân ái đến quên luôn sự hiện diện của cô, có thể nào hiểu cho nổi lòng cô đơn của cô không hả.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ co giật liên hồi nhìn hai người biến mất khỏi cửa, cô đen mặt phẩy tay.
Được rồi, các người thấy vui vẻ là tốt rồi.
Cô thở dài tính đi đến bàn làm việc hoàn thành công việc của mình thì lại cảm thấy cả người nóng bức khó chịu.
Cả người cô nóng rang, cảm giác toàn thân ngứa ngáy khó chịu, sắc mặt trắng nhợt chuyển sang hồng hào lạ thường.
Hạ Diệp Kỳ cảm giác như trống trải lạ thường.
Cô khó chịu nắm lấy cái áo sơ mi của mình, bàn tay của cô rung rẩy đến toát cả mồ hôi.
Biểu hiện là là biển hiện của trúng thuốc kích dục.
Chết tiệt, là ai đã làm việc này. Hơn nữa lúc ở bệnh viện cô cũng từng tiếp xúc với thuốc này vì sao lúc này cô lại không nghĩ ra bị hạ dược lúc nào.
Cô khó khăn ngồi dậy, bàn tay rung rẩy từ trong cặp tài liệu lấy ra một chiếc điện thoại.
Cầm điện thoại lạnh ngắc trên tay, thân thể cô càng khó chịu, cô cố hết sức bấm một dãy số.
Rất nhanh người đầu dây bên kia liền bắt máy.
Cứu tôi.
Đầu dây bên kia nghe tiếng gọi của cô lập tức nhảy dựng lên: Xãy ra chuyện gì. Cô đang ở đâu. Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.
Nghe tiếng nói quyến rũ kia cả người cô càng thêm khó chịu, các hoocmon trong cơ thể cô càng hoạt động với công xuất cao hơn.
Văn ... phòng... nhanh lên... cứu tôi...
Người đàn ông kia không ai khác chính là Hạ Dật Thần anh chưa kịp nghe hết câu đã vọt đến phòng làm việc của cô.
Vừa vào phòng anh liền thấy cô chật vật nằm trên ghế sô pha, cả bộ âu phục trên người cũng nhàu nhĩ đến khó coi.
Thấy cô chật vật như vậy thì gương mặt của anh rốt cuộc cũng xuất hiện vết nức.
Bước chân của anh có chút lộn xộn khi đến gần cô. Sáng nay khi đến công ty anh có nghe được một số lời đồn, nhưng nghĩ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nên cũng không mấy để tâm, nhưng không ngờ sự vô tâm này của anh lại hại cô ra nông nổi này.
Anh nhẹ nhàng ôm người con gái bé nhỏ vào trong lòng, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: Hạ Diệp Kỳ, cô xãy ra chuyện gì vậy.
Hạ Diệp Kỳ được anh ôm vào lòng, cả người có chút mơ hồ, lại bị mùi hương bạc hà nam tính của anh làm cho càng mơ hồ hơn.
Bàn tay cô giống như ma quỷ lướt trên thân hình thon dài của anh, lại vẽ loạn lên bờ ngực quyến rũ của anh: Giúp tôi với, tôi thật sự rất khó chịu.
Thấy bộ dáng này của cô Hạ Dật Thần ngạc nhiên, cô trúng thuốc kích dục sao? Là ai hạ.
Trong lúc anh đang thất thần thì bàn tay cô càng làm loạn hơn, đợi đến khi anh hồi thần thì cô gái nhỏ kia đã muốn luồng tay vào áo sơ mi của anh.
Hạ Dật Thần sợ hết hồn, anh chặn tay của cô lại, khó khăn nói: Không được làm loạn. Cô gái nhỏ này không biết nếu cô còn tiếp tục vuốt ve thì anh chắc chắn chịu không nổi nữa rồi: Tôi đưa em đến bệnh viện. Nói rồi anh bế cô lên đúng chuẩn kiểu bế công chúa.
Nhưng mà cô đang bị ngấm thuốc, gương mặt hồng rực, cô cong khóe miệng bất mãn nói: Cho tôi, tôi khó chịu.
' Ầm ' Anh giống như bị sét đánh khi bàn tay như rằn nước của cô đang bò xuống bộ vị của anh.
/53
|