Chu Tiểu Tình tức giận hất bàn làm việc, tất cả mọi tài liệu bị cô nàng hất đổ trên sàn nhà.
Sau đó còn vô cùng tức giận đập mấy bình hoa trong phòng tạo thành tiến ' loảng xoảng' chói tai vô cùng.
Mấy nhân viên trong phòng thiết kế cũng ngồi lại cùng nhau trợn mắt nhìn phóng của trưởng phòng chim công.
Một người nhịn không được lên tiếng: Sáng nay từ khi đến phòng làm việc, trưởng phòng chim công của chúng ta như ăn phải thuốc nổ, cả người bốc hỏa, hiện tại không việc vì việc gì còn đập phòng làm việc, sẽ không phải đem cả phòng làm việc dở bỏ chứ.
Xem tình hình thì chắc chắn sẽ như vậy rồi. Nếu BOSS biết được chắc chắn sẽ đuổi việc mất. Chúng ta có cần khuyên can cái gì không?
Tôi cũng nghĩ vậy, hay chúng ta đi khuyên trưởng phòng một chút...
Người ta vừa dứt lời, trưởng phòng chim công đột nhiên đẩy ngã cả bàn làm việc lăn ra đất tạo thành tiếng ' rầm ' rõ to khiến người kia cũng im miệng.
Cả một đám đều thức thời ngậm miệng chạy về chổ làm việc của mình.
Hiếm khi cùng chung một động tác vô cùng thật thà thiết kế.
Không có việc gì tốt nhất đừng trêu chọc thì hơn, khẻo mình sẽ chết không toàn thây.
Tiểu Văn hơi liếc mắt nhìn căn phòng đầy tiếng đổ vỡ của Chu Tiểu Tình, đôi mắt lóe lên sự suy tính gì đó.
Cuối cùng vẫn quyết định bước lại gõ cửa phòng Chu Tiểu Tình trước con mắt kinh ngạc của nhiều người.
' Cộc cộc '
Tiểu Văn dùng sức gõ cửa để áp đi tiếng đập đồ trong phòng: Trưởng phòng, trưởng phòng, chị có chuyện gì vậy?
Nghe được tiếng gọi của cô ả thì Chu Tiểu Tình trong phòng thở phì phò nheo mắt, ánh mắt phẫn nộ ngồi lên ghế sô pha.
Tức giận mỡ miệng: Không có việc gì.
Thật sự không có việc gì sao? Tiểu Văn nghi ngờ hỏi.
Chu Tiểu Tình hít một hơi bình tĩnh, sau đó mở cửa phòng làm việc, ánh mắt vẫn còn vương một chút phẫn nộ nhìn Tiểu Văn: Có việc gì sao?
Mấy người xung quanh đang đồng loạt nhìn về phía cửa phòng làm việc đột nhiên không hẹn mà dời mắt đi chổ khác.
Chỉ có Tiểu Văn hơi nghiên đầu nhìn đồ vật đổ nát trong phòng thì khó xử mỡ miệng: Chỉ muốn nhắc nhở chị một chút, nếu có việc gì thì cứ nói em không cần phải đập hết đồ, nếu không chị sẽ bị đại boss đuổi việc mất .
Chu Tiểu Tình đang bình ổn tinh thần nghe cô ả nói vậy thì lập tức nổi đóa, cô nàng hung hăng trợn mắt.
Đuổi việc liền đuổi việc, cái công ty khốn kiếp này không tin bà, bà đây không làm nữa. Nói rồi còn đạp mạnh vào cánh cửa phòng. Nhưng không nghĩ cánh cửa dội lại đụng mạnh vào người cô nàng khiến cô nàng suýt xoa đến muốn khóc:
Chết tiệt! ngay cả cái cửa cũng muốn chống đối bà .
Chu Tiểu Tình hung hăng xoa cái chân đau của mình, ai oán muốn chết.
Mấy người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, rõ ràng là tự làm tự chịu sao lại đổ tôi lên mình cái cánh cửa đáng thương kia chứ.
Vì thế cả một đám người không lo lắng cho vết thương của trưởng phòng mình mà ai nấy đều thương cảm cho cánh cửa xấu số.
Tiểu Văn thấy hành động của cô nàng ánh mắt liền lóe lên, sau đó rưng rưng nói: Chị rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì.
Chu Tiểu Tình nghe Tiểu Văn nói vậy thì ánh mắt sáng lên lập tức kéo tay cô ả chạy như bay ra khỏi phòng làm việc.
Cô ả bị Chu Tiểu Tình túm lấy có chút đau nhưng vẫn không thể không thương cảm nói: Chị muốn đưa em đi đâu.
Đi uống rượu. Con chim công nào đó cắn răng nói, bước chân chưa bao giờ chậm lại mà còn không ngừng tăng tốc.
Thế là Chu Tiểu Tình cứ như vậy kéo Tiểu Văn trước mặt mọi người ngan nhiên trốn việc.
Đứng cách đó không xa Hạ Diệp Kỳ vẫn bộ dáng hóa trang như thường ngày, nhìn theo bóng lưng của họ mà có điều suy nghĩ.
--- ------ ------ ------
Trong quán rượu Chu Tiểu Tình uống hết ly này đến ly khác, gương mặt say đến trắng hồng nhưng vẫn không ngừng nốc rượu.
Mà bên cạnh Tiểu Văn một giọt rượu cũng không động, chỉ lạnh lùng nhìn cô nàng uống hết ly này đến ly khác mà không có một chút cảm xúc gì.
Chu Tiểu Tình vừa uống vừa khóc, trong miệng còn không ngừng lẫm nhẫm:
Diệp Kỳ Hạ là Hạ Diệp Kỳ, ha ha. Uổng công tôi coi trọng cô ta, cô ta lại nghi ngờ tôi hạ thuốc vào ly nước của cô ta. Chết tiệt, Hạ Diệp Kỳ cô có cái gì hay ho chứ. Bất quá chỉ là một vị tiểu thư thiên kim hào môn có gì hay ho chứ....
Tiểu Văn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo lên một tia khoái trá, cô ả dành lấy ly rượu trên tay của Chu Tiểu Tình.
Lo lắng không ngừng: Chị Tiểu Tình, chị đừng uống nữa....
Chu Tiểu Tình không nghe lời cô nàng bị cướp mất ly rượu cũng không quan tâm lấy cái ly khác rót rượu uống.
Đợi đến khi không còn uống được nữa thì nhợt nhạt ngã xuống bàn thiếp đi, trong miệng vẫn còn lẫm nhẫm oán hận Hạ Diệp Kỳ.
Tiểu Văn bất đắc dĩ kéo người say về nhà của Chu Tiểu Tình.
Khó khăn ném cô nàng lên giường sau đó nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Văn bấm số điện thoại một người và gọi đi.
Hà Uyển là tôi....
....
Hà Uyển, việc cô giao tôi đã hoàn thành. Bọn họ thực sự đấu đá nha, hiện tại cô tốt nhất nên nhớ lời mình nói.
...
Cô đừng quên bản thiết của Diệp Kỳ Hạ là cô bảo tôi ăn cắp, nếu như cô không giữ lời tôi nhất định sẽ công bố việc này với đám người kia. Đến lúc đó thanh danh rác của cô còn ai để ý ...
Không biết cuối cùng người đầu giây bên kia nói gì khiến cho Tiểu Văn tức giận, cô ả đanh giọng hứ một tiếng đầy uy hiếp: Hà Uyển cô tốt nhất nhớ đến lời mình nói. Nếu không cô đừng trách tôi tuyệt tình .
Dứt lời cô ả cũng ngắt điện thoại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Chu Tiểu Tình đang say mèm trên ghế sô pha.
Chu Tiểu Tình, cô đừng trách tôi kéo cô xuống nước, chỉ tại cô nhiều chuyện đi giúp người đàn bà xấu xí kia. Cản chở cả kế hoạch của tôi.
Tiểu Văn hơi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tiểu Tình, ẩn ẩn một tia sát khí khó thấy.
Nói rồi Tiểu Văn cũng rời đi, đợi khi cô ta đi khuất thì Chu Tiểu Tình vốn say mèm trên ghế sô pha đột nhiên nhúc nhích ngồi dậy.
Cả ánh mắt là một mãnh thanh tĩnh làm gì có dấu hiệu say xỉn nào.
Cô nàng lạnh lùng nhìn cánh cửa một lúc lâu sau đó lấy ra từ dưới gối một cái điện thoại di động.
Chu Tiểu Tình cười nhạt bấm lưu đoạn ghi âm vừa rồi.
Tiểu Văn a Tiểu Văn, thông minh quá lại bị thông minh hại.
Sau đó còn vô cùng tức giận đập mấy bình hoa trong phòng tạo thành tiến ' loảng xoảng' chói tai vô cùng.
Mấy nhân viên trong phòng thiết kế cũng ngồi lại cùng nhau trợn mắt nhìn phóng của trưởng phòng chim công.
Một người nhịn không được lên tiếng: Sáng nay từ khi đến phòng làm việc, trưởng phòng chim công của chúng ta như ăn phải thuốc nổ, cả người bốc hỏa, hiện tại không việc vì việc gì còn đập phòng làm việc, sẽ không phải đem cả phòng làm việc dở bỏ chứ.
Xem tình hình thì chắc chắn sẽ như vậy rồi. Nếu BOSS biết được chắc chắn sẽ đuổi việc mất. Chúng ta có cần khuyên can cái gì không?
Tôi cũng nghĩ vậy, hay chúng ta đi khuyên trưởng phòng một chút...
Người ta vừa dứt lời, trưởng phòng chim công đột nhiên đẩy ngã cả bàn làm việc lăn ra đất tạo thành tiếng ' rầm ' rõ to khiến người kia cũng im miệng.
Cả một đám đều thức thời ngậm miệng chạy về chổ làm việc của mình.
Hiếm khi cùng chung một động tác vô cùng thật thà thiết kế.
Không có việc gì tốt nhất đừng trêu chọc thì hơn, khẻo mình sẽ chết không toàn thây.
Tiểu Văn hơi liếc mắt nhìn căn phòng đầy tiếng đổ vỡ của Chu Tiểu Tình, đôi mắt lóe lên sự suy tính gì đó.
Cuối cùng vẫn quyết định bước lại gõ cửa phòng Chu Tiểu Tình trước con mắt kinh ngạc của nhiều người.
' Cộc cộc '
Tiểu Văn dùng sức gõ cửa để áp đi tiếng đập đồ trong phòng: Trưởng phòng, trưởng phòng, chị có chuyện gì vậy?
Nghe được tiếng gọi của cô ả thì Chu Tiểu Tình trong phòng thở phì phò nheo mắt, ánh mắt phẫn nộ ngồi lên ghế sô pha.
Tức giận mỡ miệng: Không có việc gì.
Thật sự không có việc gì sao? Tiểu Văn nghi ngờ hỏi.
Chu Tiểu Tình hít một hơi bình tĩnh, sau đó mở cửa phòng làm việc, ánh mắt vẫn còn vương một chút phẫn nộ nhìn Tiểu Văn: Có việc gì sao?
Mấy người xung quanh đang đồng loạt nhìn về phía cửa phòng làm việc đột nhiên không hẹn mà dời mắt đi chổ khác.
Chỉ có Tiểu Văn hơi nghiên đầu nhìn đồ vật đổ nát trong phòng thì khó xử mỡ miệng: Chỉ muốn nhắc nhở chị một chút, nếu có việc gì thì cứ nói em không cần phải đập hết đồ, nếu không chị sẽ bị đại boss đuổi việc mất .
Chu Tiểu Tình đang bình ổn tinh thần nghe cô ả nói vậy thì lập tức nổi đóa, cô nàng hung hăng trợn mắt.
Đuổi việc liền đuổi việc, cái công ty khốn kiếp này không tin bà, bà đây không làm nữa. Nói rồi còn đạp mạnh vào cánh cửa phòng. Nhưng không nghĩ cánh cửa dội lại đụng mạnh vào người cô nàng khiến cô nàng suýt xoa đến muốn khóc:
Chết tiệt! ngay cả cái cửa cũng muốn chống đối bà .
Chu Tiểu Tình hung hăng xoa cái chân đau của mình, ai oán muốn chết.
Mấy người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, rõ ràng là tự làm tự chịu sao lại đổ tôi lên mình cái cánh cửa đáng thương kia chứ.
Vì thế cả một đám người không lo lắng cho vết thương của trưởng phòng mình mà ai nấy đều thương cảm cho cánh cửa xấu số.
Tiểu Văn thấy hành động của cô nàng ánh mắt liền lóe lên, sau đó rưng rưng nói: Chị rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì.
Chu Tiểu Tình nghe Tiểu Văn nói vậy thì ánh mắt sáng lên lập tức kéo tay cô ả chạy như bay ra khỏi phòng làm việc.
Cô ả bị Chu Tiểu Tình túm lấy có chút đau nhưng vẫn không thể không thương cảm nói: Chị muốn đưa em đi đâu.
Đi uống rượu. Con chim công nào đó cắn răng nói, bước chân chưa bao giờ chậm lại mà còn không ngừng tăng tốc.
Thế là Chu Tiểu Tình cứ như vậy kéo Tiểu Văn trước mặt mọi người ngan nhiên trốn việc.
Đứng cách đó không xa Hạ Diệp Kỳ vẫn bộ dáng hóa trang như thường ngày, nhìn theo bóng lưng của họ mà có điều suy nghĩ.
--- ------ ------ ------
Trong quán rượu Chu Tiểu Tình uống hết ly này đến ly khác, gương mặt say đến trắng hồng nhưng vẫn không ngừng nốc rượu.
Mà bên cạnh Tiểu Văn một giọt rượu cũng không động, chỉ lạnh lùng nhìn cô nàng uống hết ly này đến ly khác mà không có một chút cảm xúc gì.
Chu Tiểu Tình vừa uống vừa khóc, trong miệng còn không ngừng lẫm nhẫm:
Diệp Kỳ Hạ là Hạ Diệp Kỳ, ha ha. Uổng công tôi coi trọng cô ta, cô ta lại nghi ngờ tôi hạ thuốc vào ly nước của cô ta. Chết tiệt, Hạ Diệp Kỳ cô có cái gì hay ho chứ. Bất quá chỉ là một vị tiểu thư thiên kim hào môn có gì hay ho chứ....
Tiểu Văn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo lên một tia khoái trá, cô ả dành lấy ly rượu trên tay của Chu Tiểu Tình.
Lo lắng không ngừng: Chị Tiểu Tình, chị đừng uống nữa....
Chu Tiểu Tình không nghe lời cô nàng bị cướp mất ly rượu cũng không quan tâm lấy cái ly khác rót rượu uống.
Đợi đến khi không còn uống được nữa thì nhợt nhạt ngã xuống bàn thiếp đi, trong miệng vẫn còn lẫm nhẫm oán hận Hạ Diệp Kỳ.
Tiểu Văn bất đắc dĩ kéo người say về nhà của Chu Tiểu Tình.
Khó khăn ném cô nàng lên giường sau đó nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Văn bấm số điện thoại một người và gọi đi.
Hà Uyển là tôi....
....
Hà Uyển, việc cô giao tôi đã hoàn thành. Bọn họ thực sự đấu đá nha, hiện tại cô tốt nhất nên nhớ lời mình nói.
...
Cô đừng quên bản thiết của Diệp Kỳ Hạ là cô bảo tôi ăn cắp, nếu như cô không giữ lời tôi nhất định sẽ công bố việc này với đám người kia. Đến lúc đó thanh danh rác của cô còn ai để ý ...
Không biết cuối cùng người đầu giây bên kia nói gì khiến cho Tiểu Văn tức giận, cô ả đanh giọng hứ một tiếng đầy uy hiếp: Hà Uyển cô tốt nhất nhớ đến lời mình nói. Nếu không cô đừng trách tôi tuyệt tình .
Dứt lời cô ả cũng ngắt điện thoại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Chu Tiểu Tình đang say mèm trên ghế sô pha.
Chu Tiểu Tình, cô đừng trách tôi kéo cô xuống nước, chỉ tại cô nhiều chuyện đi giúp người đàn bà xấu xí kia. Cản chở cả kế hoạch của tôi.
Tiểu Văn hơi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tiểu Tình, ẩn ẩn một tia sát khí khó thấy.
Nói rồi Tiểu Văn cũng rời đi, đợi khi cô ta đi khuất thì Chu Tiểu Tình vốn say mèm trên ghế sô pha đột nhiên nhúc nhích ngồi dậy.
Cả ánh mắt là một mãnh thanh tĩnh làm gì có dấu hiệu say xỉn nào.
Cô nàng lạnh lùng nhìn cánh cửa một lúc lâu sau đó lấy ra từ dưới gối một cái điện thoại di động.
Chu Tiểu Tình cười nhạt bấm lưu đoạn ghi âm vừa rồi.
Tiểu Văn a Tiểu Văn, thông minh quá lại bị thông minh hại.
/53
|