Hừ, chỉ một bản kiểm nghiệm thì có gì hay ho. Cô cũng đâu phải May, nếu cô nói tôi bắt chước bút pháp thì cô cũng chính là kẻ sao chép nét vẽ của người khác...
Sao cô biết cô ấy không phải là May? Một giọng nói ôn nhu vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người.
Hạ Diệp Kỳ nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía người đang đến.
Chỉ thấy đắng xa một người mang theo một nụ cười ôn nhu xuất chúng, gương mặt tuấn mĩ được dấu sau lớp kính cận nhưng vẫn không làm mất đi hương vị đàn ông mà người đó chính là Quân Mạc một trong những bật thầy thiết kế nổi tiếng.
Tào Vĩ hình như đã hiểu ra cái gì đó, ánh mắt hắn lộ ra vẽ sung sướng khi có người gặp họa. Hắn ghét Hạ Dật Thần nhưng hắn càng chán ghét WJ hơn bất kì ai, hắn muốn hủy diệt nó, khiến nó không ngóc đầu lên nổi.
Ngược lại với Tào Vĩ đang sung sướng thì Hà Uyển cùng Tiểu Văn đều xuất hiện cảm giác bất an. Họ cùng nhìn Quân Mạc bằng ánh mắt không thể tin.
Phải biết rằng ở london vừa xuất hiện hai nhân tài thiết kế, một người là Quân Mạc người còn lại chính là May. Hai người bọn họ có tài năng không phân cao thấp và bọn họ cũng là bạn thân kiêm đối thủ của nhau.
Nhiều năm qua Quân Mạc trở về Mỹ phát triển sự nghiệp nên thường hay thấy hắn xuất hiện trên báo ngược lại May thì đột nhiên biến mất, dường như có tin đồn cô ấy sẽ giải nghệ, ba năm qua cứ như vậy người ta suýt chút nữa là quên mất cô gái trẻ đầy tài năng kia.
Nếu không phải những bản thiết kế xuất sắc mà cô ấy để lại thì người ta sẽ lầm tưởng cô ấy là một con người chưa từng tồn tại trên cuộc sống này.
Nhưng hôm nay Quân Mạc xuất hiện nói người kia là May vậy vỡ kịch họ chuẩn bị chẳng khác nào trò hề cả.
Hơn nữa đối phương từ đầu đến cuối hình như đã biết vỡ kịch này do họ sắp xếp, đối phương là đang vờn họ trong lòng bàn tay.
Hạ Diệp Kỳ cũng không để ý đến bọn họ, chỉ hơi gật đầu với Quân Mạc: Anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi .
Quân Mạc cũng cười thâm ý đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt ôn nhu cũng lóe lên vài phần tính kế khó thấy.
Ha ha, được người nổi tiếng mời đến đây anh tất nhiên phải đến rồi.... lại nói... Hắn ngập ngừng nhìn bộ dáng quê mùa của cô thì khóe miệng ôn nhu càng nhếch lên một cách kì dị.
Cô bị hắn nhìn như vậy có chút rung rẩy, không tự nhiên nhìn sang nơi khác. Cô hiểu rõ Quân Mạc, một người ngoài nóng nhưng tâm lạnh, mỗi lần hắn như vậy chắc chắn sẽ có người gặp hạn.
Quả nhiên Quân Mạc thích thú nhìn cô sau đó lại liếc sang Hà Uyển, ánh mắt càng ôn nhu hơn gấp vạn lần.
Hà tiểu thư nghe danh đã lâu... Nói rồi hắn còn đưa bàn tay ngọc ngà ra trước mặt cô ta.
Khóe miệng Hà Uyển cũng trở nên cứng ngắc, cô ta là một kẻ vô danh tiểu tốt làm sao mà một người nổi tiếng như Quân Mạc có thể nghe danh mình, vừa nghe liền biết đó là một câu châm chọc rồi.
Cô ta hơi rũ mi, đè nén sự phẫn nộ trong mắt: Tôi mới là người nghe danh của anh đã lâu. Xin chào tôi là Hà Uyển... Cô ta cẩn thận đưa tay về phía bàn tay thon dài trước mắt.
Nhưng lúc sắp chạm đến thì Quân Mạc đột nhiên rút tay về, hành động trắng trợn chán ghét. Hắn hơi nhíu mi không hài lòng về câu trả lời của cô.
Ánh mắt ôn nhu của hắn viết rõ: tôi nói nghe danh đã lâu liền nghe danh đã lâu, cô khiêm tốn cái gì?
Mà Hà Uyển cũng bị hành động bất ngờ của Quân Mạc làm cho trợn mắt há mồm, bàn tay của cô ta treo giữa không trung muốn thu lại cũng không được.
Nhưng cô ta là người tâm kế không bình thường, rất nhanh rút lại vẽ không cam lòng, bàn tay chuyển qua cầm ly trà trên bàn.
Đưa lên môi nhấp một ngụm, khóe mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Nghe nói các người muốn kiện May? Quân Mạc ôn nhu cười, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng: Tôi lại không biết một người được xem là thiên tài thiết kế lại phải ăn cắp bản vẽ của người khác đấy. Hà Uyển cô nói xem một người được May ăn cắp bản thiết kế có phải hay không, rất vinh dự.
Hà Uyển im lặng một lời cũng không nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Tiểu Văn bên kia.
Tiểu Văn lần này lựa chọn im lặng không nói, ánh mắt cô ta rũ xuống, hai nắm đấm nắm chặt lại.
Thật không nghĩ đến nhị tiểu thư Hạ gia nổi tiếng không nghiệp không tài lại là nhà thiết kế nổi tiếng cánh bướm đêm. Hạ Diệp Kỳ a Hạ Diệp Kỳ dù cô có như thế nào boss cũng không tha cho cô.
Tiểu Văn nhìn thấy Hà Uyển đang cảnh cáo nhìn mình thì dương lên một nụ cười không rõ ẩn ý: Phải, bản thiết kế đó là tôi ăn cắp rồi đưa cho Hà Uyển.
Lưng Hà Uyển phát lạnh, ánh mắt không thể tin nhìn Tiểu Văn, ngược lại Tiểu Văn lại vô cùng thong thả đứng dậy.
Ánh mắt một chút cảm tình nhìn cô cũng không có: Chuyện này tôi sẽ giải thích với công ty vào báo chí, tôi đi trước có việc.
Dứt lời cô ta bỏ đi để lại một đám người mơ hồ.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên cảm thấy không thú vị, đuôi lông máy cô nhếch lên, cô đứng dậy lạnh nhạt nói: Hiện tại chân tướng đã rõ. Hà tiểu thư tôi sẽ gửi đơn kiện cô tội vu oan cho người khác cùng với tội ăn cắp bản quyền. Còn có Tào tổng tôi đi trước, ngày sau gặp lại. Cô khách khí nhìn bọn họ sau đó cũng kéo Quân Mạc rời đi.
Vừa đi hết cầu thang thì lại bị Tào Vĩ gọi lại.
Hắn ta vẫn như cũ cười như không cười nhìn cô, còn rất khách khí đưa cho cô một danh thiếp: Diệp tiểu thư, hy vọng sau này chúng ta còn hợp tác.
Sau đó hắn rời đi trong tâm trạng hân hoan muốn chết, làm gì có dấu hiệu của kẻ thua cuộc chứ.
Việc này cũng khiến cho cô bất đắc dĩ, người này từ đầu đến cuối một bộ dáng xem kịch, đến khi kết thúc anh ta lại vui mừng, thật khiến cho người khác không thể nói nổi.
Sao cô biết cô ấy không phải là May? Một giọng nói ôn nhu vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người.
Hạ Diệp Kỳ nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía người đang đến.
Chỉ thấy đắng xa một người mang theo một nụ cười ôn nhu xuất chúng, gương mặt tuấn mĩ được dấu sau lớp kính cận nhưng vẫn không làm mất đi hương vị đàn ông mà người đó chính là Quân Mạc một trong những bật thầy thiết kế nổi tiếng.
Tào Vĩ hình như đã hiểu ra cái gì đó, ánh mắt hắn lộ ra vẽ sung sướng khi có người gặp họa. Hắn ghét Hạ Dật Thần nhưng hắn càng chán ghét WJ hơn bất kì ai, hắn muốn hủy diệt nó, khiến nó không ngóc đầu lên nổi.
Ngược lại với Tào Vĩ đang sung sướng thì Hà Uyển cùng Tiểu Văn đều xuất hiện cảm giác bất an. Họ cùng nhìn Quân Mạc bằng ánh mắt không thể tin.
Phải biết rằng ở london vừa xuất hiện hai nhân tài thiết kế, một người là Quân Mạc người còn lại chính là May. Hai người bọn họ có tài năng không phân cao thấp và bọn họ cũng là bạn thân kiêm đối thủ của nhau.
Nhiều năm qua Quân Mạc trở về Mỹ phát triển sự nghiệp nên thường hay thấy hắn xuất hiện trên báo ngược lại May thì đột nhiên biến mất, dường như có tin đồn cô ấy sẽ giải nghệ, ba năm qua cứ như vậy người ta suýt chút nữa là quên mất cô gái trẻ đầy tài năng kia.
Nếu không phải những bản thiết kế xuất sắc mà cô ấy để lại thì người ta sẽ lầm tưởng cô ấy là một con người chưa từng tồn tại trên cuộc sống này.
Nhưng hôm nay Quân Mạc xuất hiện nói người kia là May vậy vỡ kịch họ chuẩn bị chẳng khác nào trò hề cả.
Hơn nữa đối phương từ đầu đến cuối hình như đã biết vỡ kịch này do họ sắp xếp, đối phương là đang vờn họ trong lòng bàn tay.
Hạ Diệp Kỳ cũng không để ý đến bọn họ, chỉ hơi gật đầu với Quân Mạc: Anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi .
Quân Mạc cũng cười thâm ý đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt ôn nhu cũng lóe lên vài phần tính kế khó thấy.
Ha ha, được người nổi tiếng mời đến đây anh tất nhiên phải đến rồi.... lại nói... Hắn ngập ngừng nhìn bộ dáng quê mùa của cô thì khóe miệng ôn nhu càng nhếch lên một cách kì dị.
Cô bị hắn nhìn như vậy có chút rung rẩy, không tự nhiên nhìn sang nơi khác. Cô hiểu rõ Quân Mạc, một người ngoài nóng nhưng tâm lạnh, mỗi lần hắn như vậy chắc chắn sẽ có người gặp hạn.
Quả nhiên Quân Mạc thích thú nhìn cô sau đó lại liếc sang Hà Uyển, ánh mắt càng ôn nhu hơn gấp vạn lần.
Hà tiểu thư nghe danh đã lâu... Nói rồi hắn còn đưa bàn tay ngọc ngà ra trước mặt cô ta.
Khóe miệng Hà Uyển cũng trở nên cứng ngắc, cô ta là một kẻ vô danh tiểu tốt làm sao mà một người nổi tiếng như Quân Mạc có thể nghe danh mình, vừa nghe liền biết đó là một câu châm chọc rồi.
Cô ta hơi rũ mi, đè nén sự phẫn nộ trong mắt: Tôi mới là người nghe danh của anh đã lâu. Xin chào tôi là Hà Uyển... Cô ta cẩn thận đưa tay về phía bàn tay thon dài trước mắt.
Nhưng lúc sắp chạm đến thì Quân Mạc đột nhiên rút tay về, hành động trắng trợn chán ghét. Hắn hơi nhíu mi không hài lòng về câu trả lời của cô.
Ánh mắt ôn nhu của hắn viết rõ: tôi nói nghe danh đã lâu liền nghe danh đã lâu, cô khiêm tốn cái gì?
Mà Hà Uyển cũng bị hành động bất ngờ của Quân Mạc làm cho trợn mắt há mồm, bàn tay của cô ta treo giữa không trung muốn thu lại cũng không được.
Nhưng cô ta là người tâm kế không bình thường, rất nhanh rút lại vẽ không cam lòng, bàn tay chuyển qua cầm ly trà trên bàn.
Đưa lên môi nhấp một ngụm, khóe mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Nghe nói các người muốn kiện May? Quân Mạc ôn nhu cười, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng: Tôi lại không biết một người được xem là thiên tài thiết kế lại phải ăn cắp bản vẽ của người khác đấy. Hà Uyển cô nói xem một người được May ăn cắp bản thiết kế có phải hay không, rất vinh dự.
Hà Uyển im lặng một lời cũng không nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Tiểu Văn bên kia.
Tiểu Văn lần này lựa chọn im lặng không nói, ánh mắt cô ta rũ xuống, hai nắm đấm nắm chặt lại.
Thật không nghĩ đến nhị tiểu thư Hạ gia nổi tiếng không nghiệp không tài lại là nhà thiết kế nổi tiếng cánh bướm đêm. Hạ Diệp Kỳ a Hạ Diệp Kỳ dù cô có như thế nào boss cũng không tha cho cô.
Tiểu Văn nhìn thấy Hà Uyển đang cảnh cáo nhìn mình thì dương lên một nụ cười không rõ ẩn ý: Phải, bản thiết kế đó là tôi ăn cắp rồi đưa cho Hà Uyển.
Lưng Hà Uyển phát lạnh, ánh mắt không thể tin nhìn Tiểu Văn, ngược lại Tiểu Văn lại vô cùng thong thả đứng dậy.
Ánh mắt một chút cảm tình nhìn cô cũng không có: Chuyện này tôi sẽ giải thích với công ty vào báo chí, tôi đi trước có việc.
Dứt lời cô ta bỏ đi để lại một đám người mơ hồ.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên cảm thấy không thú vị, đuôi lông máy cô nhếch lên, cô đứng dậy lạnh nhạt nói: Hiện tại chân tướng đã rõ. Hà tiểu thư tôi sẽ gửi đơn kiện cô tội vu oan cho người khác cùng với tội ăn cắp bản quyền. Còn có Tào tổng tôi đi trước, ngày sau gặp lại. Cô khách khí nhìn bọn họ sau đó cũng kéo Quân Mạc rời đi.
Vừa đi hết cầu thang thì lại bị Tào Vĩ gọi lại.
Hắn ta vẫn như cũ cười như không cười nhìn cô, còn rất khách khí đưa cho cô một danh thiếp: Diệp tiểu thư, hy vọng sau này chúng ta còn hợp tác.
Sau đó hắn rời đi trong tâm trạng hân hoan muốn chết, làm gì có dấu hiệu của kẻ thua cuộc chứ.
Việc này cũng khiến cho cô bất đắc dĩ, người này từ đầu đến cuối một bộ dáng xem kịch, đến khi kết thúc anh ta lại vui mừng, thật khiến cho người khác không thể nói nổi.
/53
|