Chắc Tào tổng cũng biết mục đích của cuộc hẹn lần này?
Lời cô vừa dứt cả căn phòng đang ngập tràn ám khí rốt cuộc cũng yên tỉnh lạ thường.
Tào Vĩ im lặng không nói, ánh mắt lóe lên vài phần thích thú nhìn cô, cô gái này thực thẳng thắng, làm việc không dài dòng, thức sảng khoái, bất quá đi theo tên Hạ Dật Thần kia đúng là uổng phí nhân tài.
Hà Uyển thấy Tào Vĩ không nói thì rất tự cho mình là đúng cướp lời của hắn, cô ta khiêu ngạo hất cằm: Diệp tiểu thư đã vào thẳng vấn đề như vậy thì tôi cũng nói rõ. Quý công ty trắng trợn sao chép bản vẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tập đoàn Hạ Thị chắc chắn không làm việc này, nên tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm với tập đoàn quý ngài, ngược lại tôi sẽ kiện Diệp tiểu thư vì tội ăn cắp bản quyền.
Cô ta cũng không ngu ngốc, tuy cô ta có chổ dựa nhưng tạm thời không thể đụng vào Hạ thị, chi bằng đánh ngã kẻ trước mắt vừa đánh một đòn vào việc không có mắt tuyển nhân viên của tập đoàn Hạ thị vừa để cho họ thấy cô ta là người rộng lượng.
Bên này Hạ Diệp Kỳ còn chưa lên tiếng, Tiểu Văn đã dành lời của cô nói luôn: Vậy thì rất cảm ơn Hà tiểu thư nương tay rồi, tôi sẽ nói lại với tổng giám đốc việc này.
Lời của cô ả vừa khen Hà Uyển là người rộng lượng vừa nói rõ cô chính là kẻ cướp bản vẽ.
Hạ Diệp Kỳ cong môi cười như không cười nhìn Tiểu Văn đang cười dã lã trước mắt: Tiểu Văn, cô sao lại nói như vậy .
Nghe lời của cô thì Tiểu Văn đột nhiên thấy không ổn, cô ả lập tức bày ra một bộ dáng đáng thương nhìn cô.
Tiểu Hạ, tôi biết cô từ quê lên đây sống ở thành phố rất cực khổ, cô yên tâm chỉ cần Hà tiểu thư không truy cứu trách nhiệm với tập đoàn, tôi nhất định sẽ thương lượng với tổng ytaif giúp cô đền bù thiệt hại ở vụ kiện này.
A! đột nhiên cô nghĩ đến một câu ' nói hay còn hơn hát', Tiểu Văn a Tiểu Văn, cô là người khơi mào trước.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên cười khanh khách khiến cho cả phòng cứ nghĩ cô phát điên nhưng không ngờ cô rút trong túi ra một cái điện thoại di động.
Tiểu Văn cô đừng vội kết luận như vậy . Sau đó lạnh lùng nhìn Tào Vĩ cùng Hà Uyển: Hai vị cũng đừng nôn nóng, trước mắt tôi cho các vị nghe một thứ.
Cô trượt dọc trên điện thoại lập tức điện thoại phát ra tiếng rè rè rồi tiếp theo đó là một giọng nói cay nghiệt, nếu như đón không nhầm thì đó hẳn là giọng nói của Tiểu Văn:
Hà Uyển là tôi....
Hà Uyển, việc cô giao tôi đã hoàn thành. Bọn họ thực sự đấu đá nha, hiện tại cô tốt nhất nên nhớ lời mình nói.
Cô đừng quên bản thiết của Diệp Kỳ Hạ là cô bảo tôi ăn cắp, nếu như cô không giữ lời tôi nhất định sẽ công bố việc này với đám người kia. Đến lúc đó thanh danh rác của cô còn ai để ý ...
Hà Uyển cô tốt nhất nhớ đến lời mình nói. Nếu không cô đừng trách tôi tuyệt tình .
Chu Tiểu Tình, cô đừng trách tôi kéo cô xuống nước, chỉ tại cô nhiều chuyện đi giúp người đàn bà xấu xí kia. Cản chở cả kế hoạch của tôi.
Nghe một lần hết đoạn ghi âm kia mặt của Hà Uyển và Tiểu Văn đều thanh đổi trở nên xám trắng, nội tâm rốn loạn thành một đoàn còn Tào Vĩ vẫn như cũ giống như xem kịch, giống như cả quá trình không liên quan gì đến hắn.
Hạ Diệp Kỳ nhàn nhạt thu lại hết biểu tình của mấy người kia, rồi tắt đoạn ghi âm cười như không cười nhìn Tiểu Văn.
Tiểu Văn cô nghe đoạn đối thoại này quen không?
Tiểu Văn trợn mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của cô: Chuyện này.... không thể nào. Nhất định là cô vu oan cho tôi..... đúng vậy, nhất định là cô muốn trốn tội mà vu oan cho tôi, tôi đối xử với cô không hề tệ vì sao cô vu oan cho tôi.
Còn Hà Uyển thì cười lạnh nhìn cô: Tiểu Văn là người của cô, cái này lại không có giọng nói của tôi nên chẳng chứng minh gì cả. Ngược lại tôi rất tò mò có phải hay không các người đang muốn vu hãm cho tôi.
A! vẫn còn ngoan cố sao?
Hạ Diệp Kỳ cũng không để ý đến thái độ của cô ả, ngược lại rất tự nhiên lấy ra một tập tài liệu.
Đây là giám định bút pháp của cô Hà Uyển...
Đây là giám định bút pháp của tôi...
Đây là giám định bút pháp của bản vẽ nộp bên nhà sản xuất...
Còn đây là giám định bút pháp của nhà thiết kế tên là May ở LONDON...
Khoan đã ba cái trên còn có thể chấp nhận nhưng vì sao lại có giám định bút pháp của nhà thiết kế May.
Ý cô là sao? Hà Uyển khó hiểu nhìn cô còn Tào Vĩ thì thích thú cầm mấy tờ giấy lên xem.
Lật được vài trang sắc mặt hắn cũng thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn Hà Uyển bằng đôi mắt không cảm tính: Cô tự xem đi...
Thấy sắc mặt của cấp trên tay đổi cô ta cũng rung rung cầm tập tài liệu lên xem, nhưng xem được vài trang mặt cô ta cũng trắng như tờ giấy.
Chuyện này...
Hạ Diệp Kỳ nhấp một ngụm trà thong thả cười: Chắc mọi người cũng thấy rõ rồi. Giám định bút pháp kia có ba bản giống nhau đến 99% mà chỉ có một bản là giống đến 95%. Hơn nữa tôi có thói quen sẽ vẽ bản thiết kế lên cùng một tập vẽ vì vậy chữ kí của tôi sẽ in từ trang này sang trang khác. Tuy tờ giấy các người nộp lên không có chữ ký nhưng tờ giấy kia vẫn có chữ ký mờ mờ của tôi trước đó, hiện tại nếu cho người điều tra chắc chắn sẽ thấy rõ...
Hà Uyển nghe cô nói thì gần như phát điên, cô ta cầm tập tài liệu và xé làm đôi.
Hừ, chỉ một bản kiểm nghiệm thì có gì hay ho. Cô cũng đâu phải May, nếu cô nói tôi bắt chước bút pháp thì cô cũng chính là kẻ sao chép nét vẽ của người khác...
Sao cô biết cô ấy không phải là May?
Lời cô vừa dứt cả căn phòng đang ngập tràn ám khí rốt cuộc cũng yên tỉnh lạ thường.
Tào Vĩ im lặng không nói, ánh mắt lóe lên vài phần thích thú nhìn cô, cô gái này thực thẳng thắng, làm việc không dài dòng, thức sảng khoái, bất quá đi theo tên Hạ Dật Thần kia đúng là uổng phí nhân tài.
Hà Uyển thấy Tào Vĩ không nói thì rất tự cho mình là đúng cướp lời của hắn, cô ta khiêu ngạo hất cằm: Diệp tiểu thư đã vào thẳng vấn đề như vậy thì tôi cũng nói rõ. Quý công ty trắng trợn sao chép bản vẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tập đoàn Hạ Thị chắc chắn không làm việc này, nên tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm với tập đoàn quý ngài, ngược lại tôi sẽ kiện Diệp tiểu thư vì tội ăn cắp bản quyền.
Cô ta cũng không ngu ngốc, tuy cô ta có chổ dựa nhưng tạm thời không thể đụng vào Hạ thị, chi bằng đánh ngã kẻ trước mắt vừa đánh một đòn vào việc không có mắt tuyển nhân viên của tập đoàn Hạ thị vừa để cho họ thấy cô ta là người rộng lượng.
Bên này Hạ Diệp Kỳ còn chưa lên tiếng, Tiểu Văn đã dành lời của cô nói luôn: Vậy thì rất cảm ơn Hà tiểu thư nương tay rồi, tôi sẽ nói lại với tổng giám đốc việc này.
Lời của cô ả vừa khen Hà Uyển là người rộng lượng vừa nói rõ cô chính là kẻ cướp bản vẽ.
Hạ Diệp Kỳ cong môi cười như không cười nhìn Tiểu Văn đang cười dã lã trước mắt: Tiểu Văn, cô sao lại nói như vậy .
Nghe lời của cô thì Tiểu Văn đột nhiên thấy không ổn, cô ả lập tức bày ra một bộ dáng đáng thương nhìn cô.
Tiểu Hạ, tôi biết cô từ quê lên đây sống ở thành phố rất cực khổ, cô yên tâm chỉ cần Hà tiểu thư không truy cứu trách nhiệm với tập đoàn, tôi nhất định sẽ thương lượng với tổng ytaif giúp cô đền bù thiệt hại ở vụ kiện này.
A! đột nhiên cô nghĩ đến một câu ' nói hay còn hơn hát', Tiểu Văn a Tiểu Văn, cô là người khơi mào trước.
Hạ Diệp Kỳ đột nhiên cười khanh khách khiến cho cả phòng cứ nghĩ cô phát điên nhưng không ngờ cô rút trong túi ra một cái điện thoại di động.
Tiểu Văn cô đừng vội kết luận như vậy . Sau đó lạnh lùng nhìn Tào Vĩ cùng Hà Uyển: Hai vị cũng đừng nôn nóng, trước mắt tôi cho các vị nghe một thứ.
Cô trượt dọc trên điện thoại lập tức điện thoại phát ra tiếng rè rè rồi tiếp theo đó là một giọng nói cay nghiệt, nếu như đón không nhầm thì đó hẳn là giọng nói của Tiểu Văn:
Hà Uyển là tôi....
Hà Uyển, việc cô giao tôi đã hoàn thành. Bọn họ thực sự đấu đá nha, hiện tại cô tốt nhất nên nhớ lời mình nói.
Cô đừng quên bản thiết của Diệp Kỳ Hạ là cô bảo tôi ăn cắp, nếu như cô không giữ lời tôi nhất định sẽ công bố việc này với đám người kia. Đến lúc đó thanh danh rác của cô còn ai để ý ...
Hà Uyển cô tốt nhất nhớ đến lời mình nói. Nếu không cô đừng trách tôi tuyệt tình .
Chu Tiểu Tình, cô đừng trách tôi kéo cô xuống nước, chỉ tại cô nhiều chuyện đi giúp người đàn bà xấu xí kia. Cản chở cả kế hoạch của tôi.
Nghe một lần hết đoạn ghi âm kia mặt của Hà Uyển và Tiểu Văn đều thanh đổi trở nên xám trắng, nội tâm rốn loạn thành một đoàn còn Tào Vĩ vẫn như cũ giống như xem kịch, giống như cả quá trình không liên quan gì đến hắn.
Hạ Diệp Kỳ nhàn nhạt thu lại hết biểu tình của mấy người kia, rồi tắt đoạn ghi âm cười như không cười nhìn Tiểu Văn.
Tiểu Văn cô nghe đoạn đối thoại này quen không?
Tiểu Văn trợn mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của cô: Chuyện này.... không thể nào. Nhất định là cô vu oan cho tôi..... đúng vậy, nhất định là cô muốn trốn tội mà vu oan cho tôi, tôi đối xử với cô không hề tệ vì sao cô vu oan cho tôi.
Còn Hà Uyển thì cười lạnh nhìn cô: Tiểu Văn là người của cô, cái này lại không có giọng nói của tôi nên chẳng chứng minh gì cả. Ngược lại tôi rất tò mò có phải hay không các người đang muốn vu hãm cho tôi.
A! vẫn còn ngoan cố sao?
Hạ Diệp Kỳ cũng không để ý đến thái độ của cô ả, ngược lại rất tự nhiên lấy ra một tập tài liệu.
Đây là giám định bút pháp của cô Hà Uyển...
Đây là giám định bút pháp của tôi...
Đây là giám định bút pháp của bản vẽ nộp bên nhà sản xuất...
Còn đây là giám định bút pháp của nhà thiết kế tên là May ở LONDON...
Khoan đã ba cái trên còn có thể chấp nhận nhưng vì sao lại có giám định bút pháp của nhà thiết kế May.
Ý cô là sao? Hà Uyển khó hiểu nhìn cô còn Tào Vĩ thì thích thú cầm mấy tờ giấy lên xem.
Lật được vài trang sắc mặt hắn cũng thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn Hà Uyển bằng đôi mắt không cảm tính: Cô tự xem đi...
Thấy sắc mặt của cấp trên tay đổi cô ta cũng rung rung cầm tập tài liệu lên xem, nhưng xem được vài trang mặt cô ta cũng trắng như tờ giấy.
Chuyện này...
Hạ Diệp Kỳ nhấp một ngụm trà thong thả cười: Chắc mọi người cũng thấy rõ rồi. Giám định bút pháp kia có ba bản giống nhau đến 99% mà chỉ có một bản là giống đến 95%. Hơn nữa tôi có thói quen sẽ vẽ bản thiết kế lên cùng một tập vẽ vì vậy chữ kí của tôi sẽ in từ trang này sang trang khác. Tuy tờ giấy các người nộp lên không có chữ ký nhưng tờ giấy kia vẫn có chữ ký mờ mờ của tôi trước đó, hiện tại nếu cho người điều tra chắc chắn sẽ thấy rõ...
Hà Uyển nghe cô nói thì gần như phát điên, cô ta cầm tập tài liệu và xé làm đôi.
Hừ, chỉ một bản kiểm nghiệm thì có gì hay ho. Cô cũng đâu phải May, nếu cô nói tôi bắt chước bút pháp thì cô cũng chính là kẻ sao chép nét vẽ của người khác...
Sao cô biết cô ấy không phải là May?
/53
|