Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1034: Quyết định tác hợp cho lý thanh và trường sinh (2)
/1918
|
Cô ta không rõ, vì sao Lý Thanh đột nhiên lại tốt với Cố Trường Sinh như vậy chứ? Lẽ nào là vì hai người bọn họ ngồi cùng bàn à?
Sớm biết thế thì cô ta đã ngồi cùng bàn với cậu rồi!
Khụ...
Nếu như Đậu Đậu biết cô ta nghĩ như vậy thì nhất định sẽ nôn ra hai câu —— Muộn rồi! Quá muộn rồi!
Nếu thật sự thích Trường Sinh như vậy, tại sao lúc trước lại không giảng bài cho Trường Sinh chứ? Nếu như vậy thì Sở Ngọc Bình nhất định sẽ không so đo hiềm khích lúc trước mà để cho cô ta ngồi cùng bàn với Trường Sinh. Mặc dù Sở Ngọc Bình không phải là một cái đèn đã cạn dầu nhưng bà cũng không phải là một người không biết tha thứ.
Khụ, đương nhiên cô thì không tính, cô không phải là người, cô là đại BOSS phản diện! Đại BOSS phản diện là cái gì? Sứ mệnh của đại BOSS phản diện chính là làm chuyện xấu đó!
Cho nên không thể vơ đũa cả nắm được ha ha ha...
Trải qua một buổi chiều, mưa bên ngoài vẫn đang rơi xuống lách tách, Trường Sinh nhìn Lý Thanh một cái, nói, “Cậu đi gọi Đậu Đậu đi, tớ đi lái xe ra.”
Lý Thanh gật đầu đưa ô cho cậu rồi đi đến phòng học lớp mười hai gọi Đậu Đậu.
Đậu Đậu nằm ở trên bàn ngủ mê man, nghe thấy Lý Thanh gọi thì mơ màng mở mắt ra, “Tan… tan học rồi à?”
Lý Thanh gật đầu, nói, “Cố Trường Sinh bảo tớ đến gọi cậu, cậu ấy đi lái xe.”
Đậu Đậu ồ một tiếng, nghĩ đến cái gì đó, hỏi, “Anh ấy có mua ô không?”
“... Mua rồi.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt, ô của tớ không biết bị ai cầm đi rồi đó.”
Vẻ mặt Lý Thanh tràn đầy mờ mịt, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy ô đâu, sắc mặt xoắn xuýt nhìn Đậu Đậu, “Làm sao bây giờ? Làm sao chúng ta đi ra ngoài được đây?”
Đậu Đậu khổ cực nghẹn cười, trên mặt lại rất nghiêm túc, “Chỉ có thể bảo anh ấy mở ô tới đón chúng ta thôi, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy!”
Cô quyết định muốn tác hợp cho Lý Thanh và Trường Sinh!
Buổi trưa, cô hỏi Tứ Bất Tượng, “Trường Sinh không bị thiên mệnh ràng buộc, nếu như cậu ấy thích Lý Thanh hơn nữa lại ở cùng với Lý Thanh, như vậy về tình về lý có phải địa phủ sẽ không cai quản cô ấy nữa đúng không?”
Tứ Bất Tượng không nói lời nào, Đậu Đậu tiếp tục, “Tôi nhớ là trong “Kinh mười tám nê lê” đã từng ghi lại, địa ngục chia làm mười tám tầng, gọi là mười tám tầng địa ngục. Cho nên địa phủ lúc đầu là do Phật tạo ra, đúng không?”
Khuôn mặt lông lá mềm mại của Tứ Bất Tượng tràn đầy khiếp sợ, không ngờ cô lại có thể nghĩ ra điều này. Nếu vậy thì nó chỉ có thể nói thật thôi.
“Đúng, không sai. Tiền thân của địa phủ chính là địa ngục, do Phật tổ tạo ra, dùng để nghiêm phạt người phàm mang tội nghiệt. Mà người phàm đã làm việc thiện khi còn sống thì đi vào thế giới Tây Phương cực lạc. Sau đó, vong linh ở thế giới Tây Phương cực lạc càng ngày càng nhiều, hơn nữa đạo giáo thịnh hành, không ít người phàm tu tiên đắc đạo mở ra thế giới Đông Phương cực lạc của họ, cũng chính là thiên đình, mảnh đất do Ngọc Đế cai quản.”
Đậu Đậu gật đầu bày tỏ hiểu rõ, Tứ Bất Tượng hắng giọng tiếp tục nói, “Vong linh trên trời càng ngày càng nhiều, Phật Tổ sợ trời sập xuống, vì vậy khai ân sửa chữa địa ngục thành địa phủ, cai quản sống chết luân hồi, phán quyết sai trái ưu khuyết điểm, sau khi người lương thiện chết thì sẽ không đến thế giới Tây Phương cực lạc để tăng thêm áp lực dân số nữa.”
Đậu Đậu tổng kết, Phật tổ mới là trâu bò nhất ở trên trời.
Về phần Ngọc đế, có lẽ ông ta chỉ cách Phật Tổ một khoảng cách bằng với Vương Mẫu Nương Nương thôi.
Lúc Đậu Đậu nghĩ như vậy thì Yêu Nghiệt đang ở bên cạnh cô, vừa nhìn thấy thế thì lập tức nở nụ cười, “Đâu chỉ có một Vương Mẫu Nương Nương, còn có Bách Hoa tiên tử nữa đó.”
Đậu Đậu, “... Có ý gì?”
“Ngọc đế tư thông với Bách Hoa tiên tử, sinh ra một nữ, gọi... Tên là gì ý nhỉ? Ôi! Gọi là Lưu Quang, lần trước anh quay về Long Cung còn nhìn thấy.”
Sớm biết thế thì cô ta đã ngồi cùng bàn với cậu rồi!
Khụ...
Nếu như Đậu Đậu biết cô ta nghĩ như vậy thì nhất định sẽ nôn ra hai câu —— Muộn rồi! Quá muộn rồi!
Nếu thật sự thích Trường Sinh như vậy, tại sao lúc trước lại không giảng bài cho Trường Sinh chứ? Nếu như vậy thì Sở Ngọc Bình nhất định sẽ không so đo hiềm khích lúc trước mà để cho cô ta ngồi cùng bàn với Trường Sinh. Mặc dù Sở Ngọc Bình không phải là một cái đèn đã cạn dầu nhưng bà cũng không phải là một người không biết tha thứ.
Khụ, đương nhiên cô thì không tính, cô không phải là người, cô là đại BOSS phản diện! Đại BOSS phản diện là cái gì? Sứ mệnh của đại BOSS phản diện chính là làm chuyện xấu đó!
Cho nên không thể vơ đũa cả nắm được ha ha ha...
Trải qua một buổi chiều, mưa bên ngoài vẫn đang rơi xuống lách tách, Trường Sinh nhìn Lý Thanh một cái, nói, “Cậu đi gọi Đậu Đậu đi, tớ đi lái xe ra.”
Lý Thanh gật đầu đưa ô cho cậu rồi đi đến phòng học lớp mười hai gọi Đậu Đậu.
Đậu Đậu nằm ở trên bàn ngủ mê man, nghe thấy Lý Thanh gọi thì mơ màng mở mắt ra, “Tan… tan học rồi à?”
Lý Thanh gật đầu, nói, “Cố Trường Sinh bảo tớ đến gọi cậu, cậu ấy đi lái xe.”
Đậu Đậu ồ một tiếng, nghĩ đến cái gì đó, hỏi, “Anh ấy có mua ô không?”
“... Mua rồi.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt, ô của tớ không biết bị ai cầm đi rồi đó.”
Vẻ mặt Lý Thanh tràn đầy mờ mịt, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy ô đâu, sắc mặt xoắn xuýt nhìn Đậu Đậu, “Làm sao bây giờ? Làm sao chúng ta đi ra ngoài được đây?”
Đậu Đậu khổ cực nghẹn cười, trên mặt lại rất nghiêm túc, “Chỉ có thể bảo anh ấy mở ô tới đón chúng ta thôi, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy!”
Cô quyết định muốn tác hợp cho Lý Thanh và Trường Sinh!
Buổi trưa, cô hỏi Tứ Bất Tượng, “Trường Sinh không bị thiên mệnh ràng buộc, nếu như cậu ấy thích Lý Thanh hơn nữa lại ở cùng với Lý Thanh, như vậy về tình về lý có phải địa phủ sẽ không cai quản cô ấy nữa đúng không?”
Tứ Bất Tượng không nói lời nào, Đậu Đậu tiếp tục, “Tôi nhớ là trong “Kinh mười tám nê lê” đã từng ghi lại, địa ngục chia làm mười tám tầng, gọi là mười tám tầng địa ngục. Cho nên địa phủ lúc đầu là do Phật tạo ra, đúng không?”
Khuôn mặt lông lá mềm mại của Tứ Bất Tượng tràn đầy khiếp sợ, không ngờ cô lại có thể nghĩ ra điều này. Nếu vậy thì nó chỉ có thể nói thật thôi.
“Đúng, không sai. Tiền thân của địa phủ chính là địa ngục, do Phật tổ tạo ra, dùng để nghiêm phạt người phàm mang tội nghiệt. Mà người phàm đã làm việc thiện khi còn sống thì đi vào thế giới Tây Phương cực lạc. Sau đó, vong linh ở thế giới Tây Phương cực lạc càng ngày càng nhiều, hơn nữa đạo giáo thịnh hành, không ít người phàm tu tiên đắc đạo mở ra thế giới Đông Phương cực lạc của họ, cũng chính là thiên đình, mảnh đất do Ngọc Đế cai quản.”
Đậu Đậu gật đầu bày tỏ hiểu rõ, Tứ Bất Tượng hắng giọng tiếp tục nói, “Vong linh trên trời càng ngày càng nhiều, Phật Tổ sợ trời sập xuống, vì vậy khai ân sửa chữa địa ngục thành địa phủ, cai quản sống chết luân hồi, phán quyết sai trái ưu khuyết điểm, sau khi người lương thiện chết thì sẽ không đến thế giới Tây Phương cực lạc để tăng thêm áp lực dân số nữa.”
Đậu Đậu tổng kết, Phật tổ mới là trâu bò nhất ở trên trời.
Về phần Ngọc đế, có lẽ ông ta chỉ cách Phật Tổ một khoảng cách bằng với Vương Mẫu Nương Nương thôi.
Lúc Đậu Đậu nghĩ như vậy thì Yêu Nghiệt đang ở bên cạnh cô, vừa nhìn thấy thế thì lập tức nở nụ cười, “Đâu chỉ có một Vương Mẫu Nương Nương, còn có Bách Hoa tiên tử nữa đó.”
Đậu Đậu, “... Có ý gì?”
“Ngọc đế tư thông với Bách Hoa tiên tử, sinh ra một nữ, gọi... Tên là gì ý nhỉ? Ôi! Gọi là Lưu Quang, lần trước anh quay về Long Cung còn nhìn thấy.”
/1918
|