Mắt Thanh Loan ánh lên tia lạnh lẽo, nhẹ buông bàn xuống, lui từng bước ra ngoài. Đậu Đậu không nghi ngờ, tiếp tục nhìn chằm chằm theo dõi. Tên Ngốc đã hoàn toàn nắm được tình hình, dưới ánh mắt tin tưởng của Tô Tưởng Tuyết và Đường Lưu Ly, giả bộ bấm đốt tay.
Sau đó nói với Đường Lưu Ly, “Mệnh cô có hai người đàn ông xuất hiện. Người thứ nhất nhà đại phú, cô với hắn từng có vài lần gặp mặt. Chỉ tiếc hữu duyên vô phận, nhất định không thể cùng nhau. Mà người sẽ cùng cô đi đến cuối cùng... là một lập trình viên ưu tú.”
Tên Ngốc tuyệt không nói lung tung, đây đều là do Cây Lau Nhà của cậu tính ra. Nhưng thứ mà Cây Lau Nhà bói cũng có hạn, không thể thấy được toàn bộ. Dù sao thì chuyện liên quan đến Phật Đà, Tứ Bất Tượng còn không tính ra được thì Cây Lau Nhà làm sao biết chứ?
Nhưng chỉ cần những lời này thì Đường Lưu Ly cũng đoán được là Trường Sinh. Sinh ra nhà giàu có, lại gặp cô ta vài lần, trừ Trường Sinh thì cô ta không nghĩ ra được ai khác.
Về phần lập trình viên tài giỏi kia...
“Không phải nói uống lá bùa là có thể thay đổi tốt lên sao? Lập trình viên kia là sao?”
Lập trình viên không phải là nô lệ của con số sao? Người làm công cho người khác, cho dù giỏi đi chăng nữa thì có tiền đồ gì?
Đường Lưu Ly không thèm gả cho người tầm thường như vậy!
Nhưng mà cô vừa nói vậy, Tên Ngốc đã cười, “Đường tiểu thư, nếu cô không uống lá bùa kia, bây giờ tính ra còn không tốt như vậy đâu!”
Tên Ngốc bày bộ dáng cô chiếm lợi, Đường Lưu Ly tức hận không thể giết chết cậu.
Nhưng cô nghĩ, ít nhất người ta cũng chỉ cho cô đường sáng. Nếu không phải Cố Trường Sinh thì là một lập trình viên.
Cái này dùng đầu ngón chân cũng biết là phải chọn gì ok!
Đường Lưu Ly lập tức quyết tâm, có chết cũng phải quấn lấy Cố Trường Sinh!
Nếu Tên Ngốc biết lời cậu nói đã đào hố cho Trường Sinh thì nhất định sẽ không nói vậy. Đáng tiếc cậu không biết, cậu còn đang đắc ý dào dạt cảm thấy mình vô cùng giỏi.
“Cô cầm tấm bùa này, dán trên người mục tiêu của cô, trong vòng nửa canh giờ, cô muốn hắn làm gì hắn cũng làm. Nhớ kỹ, chỉ có nửa canh giờ thôi!”
Đường Lưu Ly nghiêm túc nhận lá bùa, trịnh trọng cất đi, đưa thẻ ngân hàng cho Tên Ngốc. Tên Ngốc nhận thẻ, sau đó quay đầu nhìn Tô Thính Tuyết.
“Tô nhị tiểu thư, nếu cô tính nhân duyên thì ta có thể giúp. Nhưng nếu cô muốn giúp mẹ cô về Tô gia, vậy thứ cho lão phu bất lực.”
“Vì sao? Vì sao mẹ tôi không thể về Tô gia? Mẹ tôi…”
“Số mệnh bà ấy đã hết, ít ngày nữa sẽ ra đi, cô nên sớm chuẩn bị hậu sự đi.”
Tên Ngốc vừa nói xong, đổi phất trần từ tay trái qua tay phải, quay người đi, hoàn toàn không thu tiền của Tô Thính Tuyết.
Tô Thính Tuyết nghe xong ngây ra, đứng đờ không biết làm sao, đột nhiên hô to, “Không có khả năng! Ông gạt tôi! Mẹ tôi sẽ không chết! Bà ấy sẽ không chết!
Đường Lưu Ly tiến lên đỡ cô, “Tô Thính Tuyết, bình tĩnh chút đi, cô bình…”
“Sao có thể bình tĩnh! Mẹ tôi chết thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao? Tôi không cho phép bà chết! Tôi không cho phép bà chết!”
“Cô ầm ĩ cũng vô dụng! Không bằng cầu đại sư nghĩ biện pháp phá kiếp nạn này!”
“Thanh Loan! Tiễn khách!”
Thanh Loan làm tư thế mời, mấy người khác cũng bày vẻ mặt tiễn khách.
Tâm tình Đậu Đậu sảng khái, cầm bánh quy vừa định ăn thì đã bị Viên Viên bắt lấy, “Mẹ ơi, thối! Không ăn, thối!”
Sau đó nói với Đường Lưu Ly, “Mệnh cô có hai người đàn ông xuất hiện. Người thứ nhất nhà đại phú, cô với hắn từng có vài lần gặp mặt. Chỉ tiếc hữu duyên vô phận, nhất định không thể cùng nhau. Mà người sẽ cùng cô đi đến cuối cùng... là một lập trình viên ưu tú.”
Tên Ngốc tuyệt không nói lung tung, đây đều là do Cây Lau Nhà của cậu tính ra. Nhưng thứ mà Cây Lau Nhà bói cũng có hạn, không thể thấy được toàn bộ. Dù sao thì chuyện liên quan đến Phật Đà, Tứ Bất Tượng còn không tính ra được thì Cây Lau Nhà làm sao biết chứ?
Nhưng chỉ cần những lời này thì Đường Lưu Ly cũng đoán được là Trường Sinh. Sinh ra nhà giàu có, lại gặp cô ta vài lần, trừ Trường Sinh thì cô ta không nghĩ ra được ai khác.
Về phần lập trình viên tài giỏi kia...
“Không phải nói uống lá bùa là có thể thay đổi tốt lên sao? Lập trình viên kia là sao?”
Lập trình viên không phải là nô lệ của con số sao? Người làm công cho người khác, cho dù giỏi đi chăng nữa thì có tiền đồ gì?
Đường Lưu Ly không thèm gả cho người tầm thường như vậy!
Nhưng mà cô vừa nói vậy, Tên Ngốc đã cười, “Đường tiểu thư, nếu cô không uống lá bùa kia, bây giờ tính ra còn không tốt như vậy đâu!”
Tên Ngốc bày bộ dáng cô chiếm lợi, Đường Lưu Ly tức hận không thể giết chết cậu.
Nhưng cô nghĩ, ít nhất người ta cũng chỉ cho cô đường sáng. Nếu không phải Cố Trường Sinh thì là một lập trình viên.
Cái này dùng đầu ngón chân cũng biết là phải chọn gì ok!
Đường Lưu Ly lập tức quyết tâm, có chết cũng phải quấn lấy Cố Trường Sinh!
Nếu Tên Ngốc biết lời cậu nói đã đào hố cho Trường Sinh thì nhất định sẽ không nói vậy. Đáng tiếc cậu không biết, cậu còn đang đắc ý dào dạt cảm thấy mình vô cùng giỏi.
“Cô cầm tấm bùa này, dán trên người mục tiêu của cô, trong vòng nửa canh giờ, cô muốn hắn làm gì hắn cũng làm. Nhớ kỹ, chỉ có nửa canh giờ thôi!”
Đường Lưu Ly nghiêm túc nhận lá bùa, trịnh trọng cất đi, đưa thẻ ngân hàng cho Tên Ngốc. Tên Ngốc nhận thẻ, sau đó quay đầu nhìn Tô Thính Tuyết.
“Tô nhị tiểu thư, nếu cô tính nhân duyên thì ta có thể giúp. Nhưng nếu cô muốn giúp mẹ cô về Tô gia, vậy thứ cho lão phu bất lực.”
“Vì sao? Vì sao mẹ tôi không thể về Tô gia? Mẹ tôi…”
“Số mệnh bà ấy đã hết, ít ngày nữa sẽ ra đi, cô nên sớm chuẩn bị hậu sự đi.”
Tên Ngốc vừa nói xong, đổi phất trần từ tay trái qua tay phải, quay người đi, hoàn toàn không thu tiền của Tô Thính Tuyết.
Tô Thính Tuyết nghe xong ngây ra, đứng đờ không biết làm sao, đột nhiên hô to, “Không có khả năng! Ông gạt tôi! Mẹ tôi sẽ không chết! Bà ấy sẽ không chết!
Đường Lưu Ly tiến lên đỡ cô, “Tô Thính Tuyết, bình tĩnh chút đi, cô bình…”
“Sao có thể bình tĩnh! Mẹ tôi chết thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao? Tôi không cho phép bà chết! Tôi không cho phép bà chết!”
“Cô ầm ĩ cũng vô dụng! Không bằng cầu đại sư nghĩ biện pháp phá kiếp nạn này!”
“Thanh Loan! Tiễn khách!”
Thanh Loan làm tư thế mời, mấy người khác cũng bày vẻ mặt tiễn khách.
Tâm tình Đậu Đậu sảng khái, cầm bánh quy vừa định ăn thì đã bị Viên Viên bắt lấy, “Mẹ ơi, thối! Không ăn, thối!”
/1918
|