Viên Viên vừa nói vậy, Đậu Đậu liền phát hiện ra khác thường. Thanh Loan vẫn luôn đứng sau Tên Ngốc, toàn bộ quá trình đều không rời khỏi máy quay, vậy Thanh Loan vừa tới đây đưa đồ ăn là cái quỷ gì?
Đậu Đậu buông bánh quy, hai ba bước đi đến cửa sổ, vén mành lên. Trong rừng đào, “Thanh Loan” giả nhảy một bước cao ba thước, biến mất ở chỗ sâu trong rừng đào, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Đậu Đậu hỏi Tứ Bất Tượng đó là gì, Tứ Bất Tượng nói nó cũng không rõ, vừa rồi cũng hoàn toàn không phát hiện ra sự dị thường. Cho nên bị chủ nhân nói phế phẩm gì đó nó cũng thực hổ thẹn...
Đậu Đậu mắng một câu phế phẩm, căm giận thu Thiên Vấn vào vòng tay, nghĩ gì đó rồi cuống quýt nhìn về phía hai đứa con, “Các con có ăn không?”
“Hơm có.” Viên Viên tỉnh tỉnh mê mê nhìn Đậu Đậu, “Thối, không thích!”
Đậu Đậu thở ra, nhìn về Biển Biển, “Con trai, con có ăn không?”
Biển Biển lắc đầu, “Không ạ.”
Đậu Đậu lo sợ một lúc. May mắn, may mắn con trai không thích ăn bánh quy nhỏ, con gái cũng ngửi ra mùi lạ.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ hận chết mình!
Đều do cô mải mê xem diễn, ngay cả dị thường rõ ràng vậy cũng không phát hiện ra!
Đang lúc Đậu Đậu chìm vào ghét bỏ tự trách thì Tên Ngốc tiên phong đạo cốt đi đến, phía sau còn có Thanh Loan bưng điểm tâm đi theo. Thanh Loan này không có gì khác biệt, buông bánh ngọt, nhíu mày nhìn bánh quy, “Đã mang đến đây sao? Chẳng trách vừa rồi tôi tìm mãi không thấy. Ngại quá, để mọi người đợi lâu.”
Viên Viên vừa cầm bánh ngọt trong tay Thanh Loan ăn, vừa nói Đậu Đậu, “Lần này không thối, mẹ ơi, cho mẹ ăn này.”
Thanh Loan sửng sốt, “Lần này?”
Đậu Đậu, “... Không có gì, tiên sinh nhà cô phái người đưa qua, chắc là để hơi lâu nên hỏng rồi.”
Cô chỉ có thể nói vậy, tuy rằng những người được thuê này đều biết Tên Ngốc là thầy tướng số, nhưng các cô cho rằng Tên Ngốc chỉ có chút bản lĩnh, hơn phân nửa là dựa vào giả thần giả quỷ.
Mượn chuyện Tên Ngốc giả bộ vừa rồi mà nói, cô còn nghe thấy mấy người trong nhà cười trộm, nói Diệp nhị thiếu lần này kiếm được nhiều, thậm chí còn mua mặt nạ mô phỏng. Dù tổ quay phim có giàu như nhị thiếu thì cũng không thể có kĩ xảo như vậy.
Mọi người đều là người hiện đại, đa số đều không phải lần đầu tiên thấy mấy chuyện này. Huống chi hiện giờ thuật hóa trang phát triển như vậy, trước và sau khi hóa trang, heo mẹ cũng có thể biến thành chồn!
Nói tóm lại, nếu cô nói có người giả trang Thanh Loan đến hại cô thì Thanh Loan sẽ chỉ nghĩ cô có bệnh thần kinh!
Nhưng mà cô vừa nói dứt lời thì đã bị con gái ngốc nhà cô vạch trần, “Hông phải thiu, là thối! Rất thối, rất thối!”
Đậu Đậu, “... Ăn bánh của con đi.”
Đương nhiên cô biết chuyện này kỳ lạ, may là con gái ngửi được, nếu không chắc cô toi rồi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao con gái ngoan ngửi được mà cô lại không chứ?
Đậu Đậu không rõ, xua tay, bảo Thanh Loan ra ngoài trước.
Thanh Loan nửa tin nửa ngờ, muốn nói Nhị thiếu đâu có bảo ai đưa đến. Nhưng vẫn theo nguyên tắc giả ngầu mà Tên Ngốc dặn các cô: không nên hỏi thì đừng hỏi, vì thế yên lặng lui ra.
Đậu Đậu buông bánh quy, hai ba bước đi đến cửa sổ, vén mành lên. Trong rừng đào, “Thanh Loan” giả nhảy một bước cao ba thước, biến mất ở chỗ sâu trong rừng đào, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Đậu Đậu hỏi Tứ Bất Tượng đó là gì, Tứ Bất Tượng nói nó cũng không rõ, vừa rồi cũng hoàn toàn không phát hiện ra sự dị thường. Cho nên bị chủ nhân nói phế phẩm gì đó nó cũng thực hổ thẹn...
Đậu Đậu mắng một câu phế phẩm, căm giận thu Thiên Vấn vào vòng tay, nghĩ gì đó rồi cuống quýt nhìn về phía hai đứa con, “Các con có ăn không?”
“Hơm có.” Viên Viên tỉnh tỉnh mê mê nhìn Đậu Đậu, “Thối, không thích!”
Đậu Đậu thở ra, nhìn về Biển Biển, “Con trai, con có ăn không?”
Biển Biển lắc đầu, “Không ạ.”
Đậu Đậu lo sợ một lúc. May mắn, may mắn con trai không thích ăn bánh quy nhỏ, con gái cũng ngửi ra mùi lạ.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ hận chết mình!
Đều do cô mải mê xem diễn, ngay cả dị thường rõ ràng vậy cũng không phát hiện ra!
Đang lúc Đậu Đậu chìm vào ghét bỏ tự trách thì Tên Ngốc tiên phong đạo cốt đi đến, phía sau còn có Thanh Loan bưng điểm tâm đi theo. Thanh Loan này không có gì khác biệt, buông bánh ngọt, nhíu mày nhìn bánh quy, “Đã mang đến đây sao? Chẳng trách vừa rồi tôi tìm mãi không thấy. Ngại quá, để mọi người đợi lâu.”
Viên Viên vừa cầm bánh ngọt trong tay Thanh Loan ăn, vừa nói Đậu Đậu, “Lần này không thối, mẹ ơi, cho mẹ ăn này.”
Thanh Loan sửng sốt, “Lần này?”
Đậu Đậu, “... Không có gì, tiên sinh nhà cô phái người đưa qua, chắc là để hơi lâu nên hỏng rồi.”
Cô chỉ có thể nói vậy, tuy rằng những người được thuê này đều biết Tên Ngốc là thầy tướng số, nhưng các cô cho rằng Tên Ngốc chỉ có chút bản lĩnh, hơn phân nửa là dựa vào giả thần giả quỷ.
Mượn chuyện Tên Ngốc giả bộ vừa rồi mà nói, cô còn nghe thấy mấy người trong nhà cười trộm, nói Diệp nhị thiếu lần này kiếm được nhiều, thậm chí còn mua mặt nạ mô phỏng. Dù tổ quay phim có giàu như nhị thiếu thì cũng không thể có kĩ xảo như vậy.
Mọi người đều là người hiện đại, đa số đều không phải lần đầu tiên thấy mấy chuyện này. Huống chi hiện giờ thuật hóa trang phát triển như vậy, trước và sau khi hóa trang, heo mẹ cũng có thể biến thành chồn!
Nói tóm lại, nếu cô nói có người giả trang Thanh Loan đến hại cô thì Thanh Loan sẽ chỉ nghĩ cô có bệnh thần kinh!
Nhưng mà cô vừa nói dứt lời thì đã bị con gái ngốc nhà cô vạch trần, “Hông phải thiu, là thối! Rất thối, rất thối!”
Đậu Đậu, “... Ăn bánh của con đi.”
Đương nhiên cô biết chuyện này kỳ lạ, may là con gái ngửi được, nếu không chắc cô toi rồi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao con gái ngoan ngửi được mà cô lại không chứ?
Đậu Đậu không rõ, xua tay, bảo Thanh Loan ra ngoài trước.
Thanh Loan nửa tin nửa ngờ, muốn nói Nhị thiếu đâu có bảo ai đưa đến. Nhưng vẫn theo nguyên tắc giả ngầu mà Tên Ngốc dặn các cô: không nên hỏi thì đừng hỏi, vì thế yên lặng lui ra.
/1918
|