Thanh Loan đi rồi, Đậu Đậu liền bế con gái lên, “Viên Viên, sao con lại ngửi được mùi thối?”
Viên Viên ngơ ngác, làm động tác hít sâu, “Cứ như vậy là ngửi được rồi.”
Đậu Đậu, “... Biển Biển, con ngửi thấy không?”
Biển Biển nhìn chằm chằm vào bánh quy nhỏ nhíu mày trầm tư, nghe Đậu Đậu hỏi vậy, sắc mặt trầm trọng lắc đầu, “Không ngửi được.”
“Sao lại vậy! Mùi rõ zậy mà!”
Viên Viên giãy giụa đòi xuống, sợ Đậu Đậu không tin, lấy đĩa bánh quy kia đổ đến trước mặt Biển Biển, muốn kéo thêm đồng bọn, “Anh ngửi lại đi, khẳng định có!”
Tuy rằng Viên Viên vẫn không chịu thừa nhận Biển Biển lợi hại hơn mình, nhưng Biển Biển quả thật lợi hại hơn bé. Như lúc phá xác, như lúc bỏ đuôi, lại như lúc nhận ra cha mình. Khứu giác anh trai linh mẫn như vậy, sao có thể không ngửi thấy?
Mấy cái bánh này thối như vậy!
Hai đứa con ngồi dưới thảm giằng co, một đứa nói có, một đứa nói không ngửi được.
Tên Ngốc mang bộ mặt ông già đứng ở cửa ngơ ngác, lúc lâu sau ho khan một tiếng, “Khụ, sư thúc, mọi người đang nói gì vậy? Cái gì thối? Bánh quy này không có vấn đề gì mà...”
Tên Ngốc cầm bánh định cho vào miệng, bộ dáng IQ offline.
“Không được ăn!”
“... Vâng.”
“Đã nói bánh quy này thối cậu còn ăn, trong não cậu có hố sao! Tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có! Đưa miếng bánh kia cho tôi, lát nữa tôi cầm cho sư thúc công cậu xem xem.”
Tên Ngốc nghe lời đưa bánh qua, vẫn không hiểu, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“... Vừa rồi Thanh Loan vẫn một mực đi theo sau cậu, nhưng lúc trước lại có một Thanh Loan đưa bánh đến đây. Biển Biển không thích cái này, Viên Viên cũng không. Vừa rồi tôi định ăn nhưng Viên Viên nói bánh này hương vị lạ.”
“Cái gì? Không thể nào! Cạnh rừng đào không có yêu quái!”
Tên Ngốc bắt đầu kiểm điểm lại mình, suy đi nghĩ lại nhiều lần, cũng không thấy rừng đào có vấn đề gì.
Đậu Đậu nghĩ một lát, lớn mật đoán, “Nếu… là ma thì sao?”
Ý nghĩ này của cô đột nhiên nhảy đến. Nhưng vừa nghĩ tới, cô lại thấy rất có khả năng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng việc cô là ma tộc đã là chuyện không thể tranh cãi. Trong mộng, cô luôn mơ thấy mẹ muốn cô cứu, mỗi lần mơ thấy mẹ, mẹ đều vội đến vội đi, giống như... đề phòng người nào phát hiện.
Lúc cô làm ma có kẻ thù! Hoặc là mẹ cô có kẻ thù?
Nhưng Đậu Đậu không rõ, vì sao cô không ngửi được gì, Viên Viên lại có thể ngửi được?
Đậu Đậu lâm vào trầm tư, lơ đãng nhìn thoáng qua giữa đám tóc Viên Viên lóe lên hai phiến lá cây, nhất thời kinh ngạc… con gái cô có mầm đậu!
Đậu Đậu vội ôm Viên Viên, run rẩy, cẩn thận đẩy đám tóc trên đầu cô bé ra… Hai phiến lá xanh biếc dần biến mất, chỉ còn một hạt đậu xanh như hạt giống ở trên tóc Viên Viên. Da đầu Viên Viên có hạt đậu xanh, đứa nhỏ vừa phá xác, cô tắm rửa cũng thấy, nhưng chỉ nghĩ đó là nốt ruồi bình thường. Cô còn hay nói đùa với Yêu Nghiệt, nếu lỡ mất con gái nhất định dễ dàng tìm được, nốt ruồi đậu xanh ở chỗ nào cô nhớ rõ.
Nhưng đây rõ ràng là một hạt giống! Một hạt giống Nhiễu Lan Đằng!
Viên Viên ngơ ngác, làm động tác hít sâu, “Cứ như vậy là ngửi được rồi.”
Đậu Đậu, “... Biển Biển, con ngửi thấy không?”
Biển Biển nhìn chằm chằm vào bánh quy nhỏ nhíu mày trầm tư, nghe Đậu Đậu hỏi vậy, sắc mặt trầm trọng lắc đầu, “Không ngửi được.”
“Sao lại vậy! Mùi rõ zậy mà!”
Viên Viên giãy giụa đòi xuống, sợ Đậu Đậu không tin, lấy đĩa bánh quy kia đổ đến trước mặt Biển Biển, muốn kéo thêm đồng bọn, “Anh ngửi lại đi, khẳng định có!”
Tuy rằng Viên Viên vẫn không chịu thừa nhận Biển Biển lợi hại hơn mình, nhưng Biển Biển quả thật lợi hại hơn bé. Như lúc phá xác, như lúc bỏ đuôi, lại như lúc nhận ra cha mình. Khứu giác anh trai linh mẫn như vậy, sao có thể không ngửi thấy?
Mấy cái bánh này thối như vậy!
Hai đứa con ngồi dưới thảm giằng co, một đứa nói có, một đứa nói không ngửi được.
Tên Ngốc mang bộ mặt ông già đứng ở cửa ngơ ngác, lúc lâu sau ho khan một tiếng, “Khụ, sư thúc, mọi người đang nói gì vậy? Cái gì thối? Bánh quy này không có vấn đề gì mà...”
Tên Ngốc cầm bánh định cho vào miệng, bộ dáng IQ offline.
“Không được ăn!”
“... Vâng.”
“Đã nói bánh quy này thối cậu còn ăn, trong não cậu có hố sao! Tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có! Đưa miếng bánh kia cho tôi, lát nữa tôi cầm cho sư thúc công cậu xem xem.”
Tên Ngốc nghe lời đưa bánh qua, vẫn không hiểu, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“... Vừa rồi Thanh Loan vẫn một mực đi theo sau cậu, nhưng lúc trước lại có một Thanh Loan đưa bánh đến đây. Biển Biển không thích cái này, Viên Viên cũng không. Vừa rồi tôi định ăn nhưng Viên Viên nói bánh này hương vị lạ.”
“Cái gì? Không thể nào! Cạnh rừng đào không có yêu quái!”
Tên Ngốc bắt đầu kiểm điểm lại mình, suy đi nghĩ lại nhiều lần, cũng không thấy rừng đào có vấn đề gì.
Đậu Đậu nghĩ một lát, lớn mật đoán, “Nếu… là ma thì sao?”
Ý nghĩ này của cô đột nhiên nhảy đến. Nhưng vừa nghĩ tới, cô lại thấy rất có khả năng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng việc cô là ma tộc đã là chuyện không thể tranh cãi. Trong mộng, cô luôn mơ thấy mẹ muốn cô cứu, mỗi lần mơ thấy mẹ, mẹ đều vội đến vội đi, giống như... đề phòng người nào phát hiện.
Lúc cô làm ma có kẻ thù! Hoặc là mẹ cô có kẻ thù?
Nhưng Đậu Đậu không rõ, vì sao cô không ngửi được gì, Viên Viên lại có thể ngửi được?
Đậu Đậu lâm vào trầm tư, lơ đãng nhìn thoáng qua giữa đám tóc Viên Viên lóe lên hai phiến lá cây, nhất thời kinh ngạc… con gái cô có mầm đậu!
Đậu Đậu vội ôm Viên Viên, run rẩy, cẩn thận đẩy đám tóc trên đầu cô bé ra… Hai phiến lá xanh biếc dần biến mất, chỉ còn một hạt đậu xanh như hạt giống ở trên tóc Viên Viên. Da đầu Viên Viên có hạt đậu xanh, đứa nhỏ vừa phá xác, cô tắm rửa cũng thấy, nhưng chỉ nghĩ đó là nốt ruồi bình thường. Cô còn hay nói đùa với Yêu Nghiệt, nếu lỡ mất con gái nhất định dễ dàng tìm được, nốt ruồi đậu xanh ở chỗ nào cô nhớ rõ.
Nhưng đây rõ ràng là một hạt giống! Một hạt giống Nhiễu Lan Đằng!
/1918
|