Lúc trước là quá đẹp rồi căn bản không cần trang điểm, bây giờ có trang điểm cũng không xuất chúng được nên không thích.
Đời người của người ta đều là nghịch đảo bước đến đỉnh vinh quang, chỉ có cô đi đường xuống dốc. Từ một đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh trâu bò, té xuống thành thai phàm tư chất bình thường, lại té xuống thành nghiệp chướng không rõ lai lịch của Ma tộc. Có thể nói là trượt thẳng tắp thuận buồm xuôi gió!
Cho nên, đến hôm nay, cô quay đầu nhìn lại quá khứ, không chỉ phát hiện kiêu ngạo của mình tiêu tan không ít, mà ngay cả tính tình cũng trở nên bình dị gần gũi. Cô đã rất ít đi gây sự, nhất là với Yêu Nghiệt. Trước kia đa số là hắn yêu cô chiều cô, bây giờ cô vì tình yêu càng ngày càng sâu đậm mà cam tâm tình nguyện nhượng bộ rất nhiều.
Giống như… hiệp ước bất bình đẳng buổi tối kia.
Đậu Đậu nghĩ đến đây, cười bất đắc dĩ.
Lúc này Yêu Nghiệt đã đi đến biệt thự mới mua ở ngoại ô làm dáng rồi, nên cô mới dám nghĩ đến những chuyện này.
Sở Ngọc Bình nhìn thấy, bước đến đưa cho cô cái áo choàng lông thỏ, rồi nhịn không được vỗ vai cô, “Cười ngây ngô gì đó? Lấy chồng vui vậy sao?”
Mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, “Đâu có ạ.”
“Được rồi, trang điểm xong rồi.”
Thợ trang điểm vừa nói vậy, Sở Ngọc Bình gật đầu với cô, đưa lì xì, bảo cô đưa đoàn trang điểm ra ngoài.
Sau đó dì Khương đưa tất chân đến, Sở Ngọc Bình liền như kẻ trộm nói thầm vào tai Đậu Đậu. Vệt đỏ trên mặt Đậu Đậu còn chưa lui, vừa nghe Sở Ngọc Bình nói, lập tức hận không thể kiếm cái lỗ chui vào, “Sao lại còn có tập tục này?”
“Sao lại không có! Con còn nhỏ tất nhiên không biết. Đây là tập tục lưu truyền nhiều thế hệ của Cửu Châu! Cởi, nhanh lên! Mẹ còn có thể hại con sao?”
Đậu Đậu, “... Vậy bảo dì Khương ra ngoài trước đi!”
Dì Khương vừa nghe vậy, vội đóng cửa đi ra ngoài.
Sở Ngọc Bình đưa tất da chân qua thúc giục, “Nhanh lên! Đội đón dâu sắp đến rồi, mau thay.”
Đậu Đậu không tình nguyện nghe theo, không được tự nhiên ngồi trên giường, quay qua sờ cái váy, cảm thấy gió thổi qua chân cả người đều ngơ ngác.
Sau khi Sở Ngọc Bình đi ra, Hà Chính Trực lập tức chạy vào, cô là phù dâu duy nhất. Đậu Đậu không hỏi chuyện cô ấy với Diệp Tinh Thần thế nào, dù sao hôm nay cũng là ngày cô kết hôn, Yêu Nghiệt là nhất, những chuyện khác để sau tính.
Hà Chính Trực ngáp vài cái, hỏi, “Chỉ có mình chị làm phù dâu thôi à, lát nữa phải làm sao đây?”
“Không sao, phù rể bên kia chỉ có Lăng Đầu Thanh, vừa ngơ vừa ngốc, rất dễ đối phó.”
Tuy cô chưa từng kết hôn, nhưng nghe nói lúc kết hôn, phù dâu phụ trách ngăn cửa, gây phiền toái cho chú rể, làm hắn khó xử. Nhưng cô lại thấy Lão Cửu nhà cô không gì không làm được, chắc không có chuyện gì làm khó được hắn đi?
Nhưng cô lại xem nhẹ Hà Chính Trực rồi.
Trong lòng Hà Chính Trực, một khi bùng nổ sức mạnh hồng hoang là không ngăn được!
Tiệc độc thân lúc trước, cô không thể hóng hớt chuyện của Đậu Đậu, vẫn còn canh cánh trong lòng, nên bây giờ nhất định phải làm được gì đó!
Đời người của người ta đều là nghịch đảo bước đến đỉnh vinh quang, chỉ có cô đi đường xuống dốc. Từ một đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh trâu bò, té xuống thành thai phàm tư chất bình thường, lại té xuống thành nghiệp chướng không rõ lai lịch của Ma tộc. Có thể nói là trượt thẳng tắp thuận buồm xuôi gió!
Cho nên, đến hôm nay, cô quay đầu nhìn lại quá khứ, không chỉ phát hiện kiêu ngạo của mình tiêu tan không ít, mà ngay cả tính tình cũng trở nên bình dị gần gũi. Cô đã rất ít đi gây sự, nhất là với Yêu Nghiệt. Trước kia đa số là hắn yêu cô chiều cô, bây giờ cô vì tình yêu càng ngày càng sâu đậm mà cam tâm tình nguyện nhượng bộ rất nhiều.
Giống như… hiệp ước bất bình đẳng buổi tối kia.
Đậu Đậu nghĩ đến đây, cười bất đắc dĩ.
Lúc này Yêu Nghiệt đã đi đến biệt thự mới mua ở ngoại ô làm dáng rồi, nên cô mới dám nghĩ đến những chuyện này.
Sở Ngọc Bình nhìn thấy, bước đến đưa cho cô cái áo choàng lông thỏ, rồi nhịn không được vỗ vai cô, “Cười ngây ngô gì đó? Lấy chồng vui vậy sao?”
Mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, “Đâu có ạ.”
“Được rồi, trang điểm xong rồi.”
Thợ trang điểm vừa nói vậy, Sở Ngọc Bình gật đầu với cô, đưa lì xì, bảo cô đưa đoàn trang điểm ra ngoài.
Sau đó dì Khương đưa tất chân đến, Sở Ngọc Bình liền như kẻ trộm nói thầm vào tai Đậu Đậu. Vệt đỏ trên mặt Đậu Đậu còn chưa lui, vừa nghe Sở Ngọc Bình nói, lập tức hận không thể kiếm cái lỗ chui vào, “Sao lại còn có tập tục này?”
“Sao lại không có! Con còn nhỏ tất nhiên không biết. Đây là tập tục lưu truyền nhiều thế hệ của Cửu Châu! Cởi, nhanh lên! Mẹ còn có thể hại con sao?”
Đậu Đậu, “... Vậy bảo dì Khương ra ngoài trước đi!”
Dì Khương vừa nghe vậy, vội đóng cửa đi ra ngoài.
Sở Ngọc Bình đưa tất da chân qua thúc giục, “Nhanh lên! Đội đón dâu sắp đến rồi, mau thay.”
Đậu Đậu không tình nguyện nghe theo, không được tự nhiên ngồi trên giường, quay qua sờ cái váy, cảm thấy gió thổi qua chân cả người đều ngơ ngác.
Sau khi Sở Ngọc Bình đi ra, Hà Chính Trực lập tức chạy vào, cô là phù dâu duy nhất. Đậu Đậu không hỏi chuyện cô ấy với Diệp Tinh Thần thế nào, dù sao hôm nay cũng là ngày cô kết hôn, Yêu Nghiệt là nhất, những chuyện khác để sau tính.
Hà Chính Trực ngáp vài cái, hỏi, “Chỉ có mình chị làm phù dâu thôi à, lát nữa phải làm sao đây?”
“Không sao, phù rể bên kia chỉ có Lăng Đầu Thanh, vừa ngơ vừa ngốc, rất dễ đối phó.”
Tuy cô chưa từng kết hôn, nhưng nghe nói lúc kết hôn, phù dâu phụ trách ngăn cửa, gây phiền toái cho chú rể, làm hắn khó xử. Nhưng cô lại thấy Lão Cửu nhà cô không gì không làm được, chắc không có chuyện gì làm khó được hắn đi?
Nhưng cô lại xem nhẹ Hà Chính Trực rồi.
Trong lòng Hà Chính Trực, một khi bùng nổ sức mạnh hồng hoang là không ngăn được!
Tiệc độc thân lúc trước, cô không thể hóng hớt chuyện của Đậu Đậu, vẫn còn canh cánh trong lòng, nên bây giờ nhất định phải làm được gì đó!
/1918
|