Đậu Đậu chỉ bảo mấy tên yêu nhỏ đến hôn lễ hù dọa cô ta thôi. Không ngờ Yêu Nghiệt lại làm triệt để, đưa người ta vào bệnh viện tâm thần luôn. Hơn nữa còn dặn bác sỹ, cho cô ta vào phòng Kim San từng ở trước kia.
Đương nhiên Yêu Nghiệt cũng không có ý bức điên Đường Lưu Ly, bởi vì nghiêm khắc mà nói, Đường Ngọc Lưu Ly cũng không độc ác đến nỗi muốn lấy mạng Đậu Đậu.
Hai người kết thù oán cũng chỉ bởi vì một lần cá cược.
Nếu chuyện này đặt vào thời gian trước thì hắn sẽ không nhúng tay vào. Dù sao vợ chơi với người ta rất vui. Nhưng bây giờ Nhiễu Lan Đằng trên người vợ lại mọc thêm một lá, chuyện bọn họ sắp gặp phải còn nhiều lắm, hắn không muốn lúc đó còn phải đi đối phó mấy người râu ria. Cho nên hắn bảo bác sĩ là khi nào thấy lấy đủ tiền trên người Đường Lưu Ly rồi thì cho cô ta “khỏi hẳn”.
Ít nhất cần kéo dài đến lúc vợ hắn thuận lợi thi xong Đại học là được.
Nhưng hắn cũng không cho rằng bác sỹ sẽ làm theo lời hắn nói, bởi vì mỗi người đều có lòng tham không đáy, vất vả lắm mới có phiếu cơm dài hạn, ai lại không muốn dùng cả đời?
Có lẽ bây giờ không muốn, nhưng nửa năm một năm sau lại muốn cũng không chừng. Dù sao cả đời người không thể thiếu tiền được, kết hôn mua nhà cũng cần sinh con dưỡng cái nữa. Sinh con ra phải nuôi, cho ăn uống cho đi học, sau trưởng thành vẫn phải kết hôn mua nhà cho nó…
Cho nên cuối cùng của cuối cùng, Đường Lưu Ly không phải ngỏm trên tay họ mà là ngỏm trên tay bác sỹ.
Yêu Nghiệt mượn đao giết người, quyền lựa chọn nằm trong tay bác sỹ kia, Đường Lưu Ly có thể ra ngoài hay không đều do bác sỹ kia quyết định, dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ.
Vậy nên Đậu Đậu mà so với Yêu Nghiệt thì chính là đất với trời.
Trong hôn lễ.
Quần chúng xem diễn thấy chị em Đường gia lên xe thì rốt cục cũng bùng nổ. Lần trước lúc Đường Lưu Ly xấu mặt, ở đó đều là người trẻ, người trẻ luôn xúc động, có gì nói đó, lời hóng chuyện, lời khó nghe đã nói ra hết trước mặt đương sự.
Nhưng lần này không giống, lần này bọn họ tới cùng với người lớn, họ đều là những người lõi đời, cho dù muốn hóng chuyện cũng sẽ lặng lẽ sau lưng.
Nói trước mặt đương sự là không có gia giáo!
Vì thế, đương sự vừa đi, gia giáo gì đó cũng lập tức biến mất.
Người nói đầu tiên là mẹ Vương Bối Bối có một cổ họng lớn, “Đường gia nhị tiểu thư này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Nghe nói lần trước cô ta cũng làm vậy rồi!”
“Ừ, tôi cũng thấy thế, không thì tại sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Điểm nào giống con nhà thế gia chứ!”
“Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ tôi còn định qua lại nhiều với Đường gia để kết thân, giờ thế này thì không thể đẩy con mình vào hố lửa được!”
Một đám phu nhân thổn thức không thôi, mãi đến lúc ăn vẫn nói chuyện này. Trong mắt các bà, Đường gia có chuyện như vậy thật là gia môn bất hạnh, xem ra về sau sẽ dần xuống dốc. Đường gia có ba cô con gái. Con gái không thể gả vào nhà giàu giữ thể diện, cho dù gia sản có nhiều hơn cũng không giữ được.
Mục đích của Đậu Đậu đã đạt được, nắm tay Yêu Nghiệt ra ngoài kính rượu.
Một trò khôi hài cứ kết thúc nhẹ nhàng như vậy.
Quần chúng nên làm gì thì làm đó, chỉ có lão già mất nết đau đớn vô cùng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích!
Đương nhiên Yêu Nghiệt cũng không có ý bức điên Đường Lưu Ly, bởi vì nghiêm khắc mà nói, Đường Ngọc Lưu Ly cũng không độc ác đến nỗi muốn lấy mạng Đậu Đậu.
Hai người kết thù oán cũng chỉ bởi vì một lần cá cược.
Nếu chuyện này đặt vào thời gian trước thì hắn sẽ không nhúng tay vào. Dù sao vợ chơi với người ta rất vui. Nhưng bây giờ Nhiễu Lan Đằng trên người vợ lại mọc thêm một lá, chuyện bọn họ sắp gặp phải còn nhiều lắm, hắn không muốn lúc đó còn phải đi đối phó mấy người râu ria. Cho nên hắn bảo bác sĩ là khi nào thấy lấy đủ tiền trên người Đường Lưu Ly rồi thì cho cô ta “khỏi hẳn”.
Ít nhất cần kéo dài đến lúc vợ hắn thuận lợi thi xong Đại học là được.
Nhưng hắn cũng không cho rằng bác sỹ sẽ làm theo lời hắn nói, bởi vì mỗi người đều có lòng tham không đáy, vất vả lắm mới có phiếu cơm dài hạn, ai lại không muốn dùng cả đời?
Có lẽ bây giờ không muốn, nhưng nửa năm một năm sau lại muốn cũng không chừng. Dù sao cả đời người không thể thiếu tiền được, kết hôn mua nhà cũng cần sinh con dưỡng cái nữa. Sinh con ra phải nuôi, cho ăn uống cho đi học, sau trưởng thành vẫn phải kết hôn mua nhà cho nó…
Cho nên cuối cùng của cuối cùng, Đường Lưu Ly không phải ngỏm trên tay họ mà là ngỏm trên tay bác sỹ.
Yêu Nghiệt mượn đao giết người, quyền lựa chọn nằm trong tay bác sỹ kia, Đường Lưu Ly có thể ra ngoài hay không đều do bác sỹ kia quyết định, dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ.
Vậy nên Đậu Đậu mà so với Yêu Nghiệt thì chính là đất với trời.
Trong hôn lễ.
Quần chúng xem diễn thấy chị em Đường gia lên xe thì rốt cục cũng bùng nổ. Lần trước lúc Đường Lưu Ly xấu mặt, ở đó đều là người trẻ, người trẻ luôn xúc động, có gì nói đó, lời hóng chuyện, lời khó nghe đã nói ra hết trước mặt đương sự.
Nhưng lần này không giống, lần này bọn họ tới cùng với người lớn, họ đều là những người lõi đời, cho dù muốn hóng chuyện cũng sẽ lặng lẽ sau lưng.
Nói trước mặt đương sự là không có gia giáo!
Vì thế, đương sự vừa đi, gia giáo gì đó cũng lập tức biến mất.
Người nói đầu tiên là mẹ Vương Bối Bối có một cổ họng lớn, “Đường gia nhị tiểu thư này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Nghe nói lần trước cô ta cũng làm vậy rồi!”
“Ừ, tôi cũng thấy thế, không thì tại sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Điểm nào giống con nhà thế gia chứ!”
“Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ tôi còn định qua lại nhiều với Đường gia để kết thân, giờ thế này thì không thể đẩy con mình vào hố lửa được!”
Một đám phu nhân thổn thức không thôi, mãi đến lúc ăn vẫn nói chuyện này. Trong mắt các bà, Đường gia có chuyện như vậy thật là gia môn bất hạnh, xem ra về sau sẽ dần xuống dốc. Đường gia có ba cô con gái. Con gái không thể gả vào nhà giàu giữ thể diện, cho dù gia sản có nhiều hơn cũng không giữ được.
Mục đích của Đậu Đậu đã đạt được, nắm tay Yêu Nghiệt ra ngoài kính rượu.
Một trò khôi hài cứ kết thúc nhẹ nhàng như vậy.
Quần chúng nên làm gì thì làm đó, chỉ có lão già mất nết đau đớn vô cùng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích!
/1918
|