Lão già mất nết đã ở ngoài quan sát, người khác không nhìn ra, nhưng ông lại thấy rõ ràng rành mạch. Đường nhị tiểu thư xảy ra chuyện này, đều là tiểu yêu gây họa!
Ông vừa muốn lên cứu, lại bị “rể ngoan” của nhà đồ đệ dùng kết giới ngăn lại, đi một bước cũng khó. Mãi đến khi chị em Đường gia đi khỏi, ông mới có thể đi lại được một chút.
Lão già mất nết không rõ, sao đồ đệ ông lại biến thành thế này?
Tuy trước kia ông luôn dạy cô không cần làm người tốt, nhưng ông cũng đâu bảo cô đi làm chuyện xấu chứ?
Tam quan lệch thành thế này, nhất định là bị xà yêu xúi giục!
Lão già mất nết đổ hết tội lên đầu Yêu Nghiệt, muốn khuyên đồ đệ quay đầu, nhưng vừa mới động thì lại bị nhốt chặt.
Yêu Nghiệt chắc chắn sẽ không để người tới quấy rối hôn lễ của hắn, đừng nói là lão già mất nết, cho dù là ông trời đến cũng không được! Vì thế hắn nhốt lão già mất nết lại, mãi đến khi khách khứa về hết, đưa vợ về tân phòng cũng chưa thả ra.
Đương nhiên Đậu Đậu không biết chuyện này, cô không cảm nhận được hơi thở của lão già mất nết, còn tưởng rằng ông bực quá trực tiếp về núi Đạo Vương rồi. Nhưng nể tình ông đang tức giận mà vẫn nhịn xuống đến tham dự hôn lễ của cô, hội giao lưu bắt yêu và gì đó, cô sẽ xem xét đến xem náo nhiệt một chút vậy.
Đoàn xe đi đến tân phòng, thân thích bên tân phòng càng ít hơn.
Chỉ có Ly Tử An!
Hai người bái thiên địa, lại có sấm sét, nhưng buổi sáng đã gặp một trận nên giờ thấy cũng không ngạc nhiên. Ly Tử An làm xong phù rể nhí, làm thân thích xong cũng không thấy còn chuyện của cậu, lập tức đi tìm Hà Chính Trực.
Đậu Đậu cảm thấy Hà Chính Trực đã giúp cô giải quyết một phiền toái lớn, ngồi phịch trên giường hỉ chuẩn bị thay quần áo.
Vừa mới đưa tay chuẩn bị kéo khóa, chợt thấy hô hấp nóng rực của con yêu nào đó phía sau, “Để anh.”
Hôm nay hắn nghẹn một bụng hỏa, rốt cục đã đến lúc giải phóng rồi. Bây giờ hắn phải xem xem dưới váy cô có cảnh sắc thế nào.
Nhưng Đậu Đậu sẽ không để hắn dễ dàng đạt được mục đích, xoay người tránh hắn: “Ban ngày ban mặt, phải giữ mặt mũi, không thể tuyên dâm!”
Yêu Nghiệt không coi lời cô nói ra gì, tháo giày của cô, sờ soạng từ mắt cá chân lên trên.
Đậu Đậu nhất thời thất thủ, váy bị vén đến hông. Hai đùi thon dài, bên dưới đi tất lưới đen, càng thấy rõ đôi chân trắng nõn non mịn.
Mắt Yêu Nghiệt dừng ở bộ vị thẹn thùng kia, khàn giọng nói, “Cọ đỏ rồi...”
“Câm miệng!”
“Lúc trước là màu hồng...”
Mặt già Đậu Đậu đỏ lên, nhấc chân đạp hắn, Yêu Nghiệt nắm được chân cô thì mặt đã đỏ thẫm.
“Đừng động, để anh xem…”
Hắn nhìn từ trên cao xuống, thanh âm lẫn động tác đều không dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như sói đói mắt lóe tia tàn ác.
Đậu Đậu sợ run cả người, không biết phải nói gì làm gì, dứt khoát cầm gối che mặt.
Hắn nói đúng, dù sao thì trời đang mưa… cũng không có chuyện gì làm.
Hai đứa nhỏ đều ở trong phòng tự chơi, có Lăng Đầu Thanh cùng nhóm tiểu yêu trông, hình như đang cho vật nuôi ăn. Nghĩ đến hai đứa con, Đậu Đậu sắp nhận mệnh lại sống lại, “Từ từ! Hình như Viên Viên khóc! Thật đó, không tin anh nghe thử!”
Yêu Nghiệt cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua nơi nào đó một chút. Cùng với âm thanh chiếc tất bị xé rách, khoái ý làm người thấy thẹn theo đó mà đến.
Ông vừa muốn lên cứu, lại bị “rể ngoan” của nhà đồ đệ dùng kết giới ngăn lại, đi một bước cũng khó. Mãi đến khi chị em Đường gia đi khỏi, ông mới có thể đi lại được một chút.
Lão già mất nết không rõ, sao đồ đệ ông lại biến thành thế này?
Tuy trước kia ông luôn dạy cô không cần làm người tốt, nhưng ông cũng đâu bảo cô đi làm chuyện xấu chứ?
Tam quan lệch thành thế này, nhất định là bị xà yêu xúi giục!
Lão già mất nết đổ hết tội lên đầu Yêu Nghiệt, muốn khuyên đồ đệ quay đầu, nhưng vừa mới động thì lại bị nhốt chặt.
Yêu Nghiệt chắc chắn sẽ không để người tới quấy rối hôn lễ của hắn, đừng nói là lão già mất nết, cho dù là ông trời đến cũng không được! Vì thế hắn nhốt lão già mất nết lại, mãi đến khi khách khứa về hết, đưa vợ về tân phòng cũng chưa thả ra.
Đương nhiên Đậu Đậu không biết chuyện này, cô không cảm nhận được hơi thở của lão già mất nết, còn tưởng rằng ông bực quá trực tiếp về núi Đạo Vương rồi. Nhưng nể tình ông đang tức giận mà vẫn nhịn xuống đến tham dự hôn lễ của cô, hội giao lưu bắt yêu và gì đó, cô sẽ xem xét đến xem náo nhiệt một chút vậy.
Đoàn xe đi đến tân phòng, thân thích bên tân phòng càng ít hơn.
Chỉ có Ly Tử An!
Hai người bái thiên địa, lại có sấm sét, nhưng buổi sáng đã gặp một trận nên giờ thấy cũng không ngạc nhiên. Ly Tử An làm xong phù rể nhí, làm thân thích xong cũng không thấy còn chuyện của cậu, lập tức đi tìm Hà Chính Trực.
Đậu Đậu cảm thấy Hà Chính Trực đã giúp cô giải quyết một phiền toái lớn, ngồi phịch trên giường hỉ chuẩn bị thay quần áo.
Vừa mới đưa tay chuẩn bị kéo khóa, chợt thấy hô hấp nóng rực của con yêu nào đó phía sau, “Để anh.”
Hôm nay hắn nghẹn một bụng hỏa, rốt cục đã đến lúc giải phóng rồi. Bây giờ hắn phải xem xem dưới váy cô có cảnh sắc thế nào.
Nhưng Đậu Đậu sẽ không để hắn dễ dàng đạt được mục đích, xoay người tránh hắn: “Ban ngày ban mặt, phải giữ mặt mũi, không thể tuyên dâm!”
Yêu Nghiệt không coi lời cô nói ra gì, tháo giày của cô, sờ soạng từ mắt cá chân lên trên.
Đậu Đậu nhất thời thất thủ, váy bị vén đến hông. Hai đùi thon dài, bên dưới đi tất lưới đen, càng thấy rõ đôi chân trắng nõn non mịn.
Mắt Yêu Nghiệt dừng ở bộ vị thẹn thùng kia, khàn giọng nói, “Cọ đỏ rồi...”
“Câm miệng!”
“Lúc trước là màu hồng...”
Mặt già Đậu Đậu đỏ lên, nhấc chân đạp hắn, Yêu Nghiệt nắm được chân cô thì mặt đã đỏ thẫm.
“Đừng động, để anh xem…”
Hắn nhìn từ trên cao xuống, thanh âm lẫn động tác đều không dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như sói đói mắt lóe tia tàn ác.
Đậu Đậu sợ run cả người, không biết phải nói gì làm gì, dứt khoát cầm gối che mặt.
Hắn nói đúng, dù sao thì trời đang mưa… cũng không có chuyện gì làm.
Hai đứa nhỏ đều ở trong phòng tự chơi, có Lăng Đầu Thanh cùng nhóm tiểu yêu trông, hình như đang cho vật nuôi ăn. Nghĩ đến hai đứa con, Đậu Đậu sắp nhận mệnh lại sống lại, “Từ từ! Hình như Viên Viên khóc! Thật đó, không tin anh nghe thử!”
Yêu Nghiệt cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua nơi nào đó một chút. Cùng với âm thanh chiếc tất bị xé rách, khoái ý làm người thấy thẹn theo đó mà đến.
/1918
|