Đậu Đậu không muốn để ý hắn, đỡ thắt lưng bước khỏi bồn tắm, còn cho hắn một chữ, “Cút!”
Yêu Nghiệt nhìn cô nổi giận đùng đùng, cầm lấy khăn tắm, nhịn không được mở miệng nói, “Vợ, tóc em còn chưa xả.”
Tay Đậu Đậu quấn khăn tắm cứng đờ, đành quay lại lấy túi plastic trên đầu xuống, xả nước. Đúng lúc này, con yêu nào đó bước tới ôm lấy cô, thuận tay đặt trên tường…
Lúc từ phòng tắm đi ra, bụng Đậu Đậu đã kêu vang. Cô thay quần áo đi ra, con yêu nào đó đã mang dáng vẻ quân tử ngồi ở phòng khách. Căn nhà mới này mua ở ngoại thành Đế Đô, tầng nào cũng rất lớn, đều có phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, phòng khách…
Cho nên… sinh một đội bóng cũng không sao.
Hai đứa con đang chơi trong phòng, tất cả đồ chơi bên trong đều là Lăng Đầu Thanh chuẩn bị.
Tại sao lại là Lăng Đầu Thanh chuẩn bị? Bởi vì gã rảnh! Phòng này cũng là gã chọn.
Là một chân chạy vặt, Lăng Đầu Thanh quả thực xứng chức bà ngoại… Không chỉ giúp Yêu Nghiệt làm hết việc này đến việc khác mà còn giúp Đậu Đậu trông nom Niệm Nô Kiều.
Đậu Đậu nhìn Viên Viên đang mở gì đó không ngừng tay, vì thế hỏi hai con yêu nhỏ bảo mẫu, “Đó đều là lễ vật người khác tặng à?”
Yêu nhỏ gật đầu, Đậu Đậu ngồi xuống bóc quà cùng con gái. Viên Viên mở không biết mệt, mở xong quà cũng không thèm nhìn, liền ném một bên. Đột nhiên đụng đến một hộp quà, cô bé ôm lấy ngửi thật lâu rồi đưa cho Biển Biển, “Thơm quá, anh ngửi đi.”
Biển Biển nhíu mày nhìn thoáng qua, cầm lấy, ngửi một lúc lâu cũng không ngửi ra mùi gì, “Rõ ràng không có mùi…”
“Có! Anh ngửi kỹ là thấy!”
Biển Biển không ngửi thấy, nó ý thức được sự khác nhau giữa mình và Viên Viên.
Sau đó Viên Viên lại xé hộp giấy, bên trong là một hộp trang sức cổ có mùi thơm. Viên Viên mở hộp trang sức ra, chọc chọc, liền thất vọng, “Hả? Không phải đồ ăn...”
“Ăn, em chỉ biết ăn thôi!”
Biển Biển gõ đầu nó một cái nhưng không dùng sức, Viên Viên cười hì hì, đưa hộp trang sức cho Đậu Đậu. Những hộp quà khác bé mở xong đều vứt một bên, chỉ có cái này có mùi hương kỳ quái nên mới nhẹ tay nhẹ chân đưa lên trước mặt Đậu Đậu.
Kỳ thật Đậu Đậu đã sớm nghe được Viên Viên nói thứ này thơm, giờ lại thấy bé cẩn thận cầm lại đây, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó cô thoáng nhìn vào trong hộp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Yêu Nghiệt nhìn cô nổi giận đùng đùng, cầm lấy khăn tắm, nhịn không được mở miệng nói, “Vợ, tóc em còn chưa xả.”
Tay Đậu Đậu quấn khăn tắm cứng đờ, đành quay lại lấy túi plastic trên đầu xuống, xả nước. Đúng lúc này, con yêu nào đó bước tới ôm lấy cô, thuận tay đặt trên tường…
Lúc từ phòng tắm đi ra, bụng Đậu Đậu đã kêu vang. Cô thay quần áo đi ra, con yêu nào đó đã mang dáng vẻ quân tử ngồi ở phòng khách. Căn nhà mới này mua ở ngoại thành Đế Đô, tầng nào cũng rất lớn, đều có phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, phòng khách…
Cho nên… sinh một đội bóng cũng không sao.
Hai đứa con đang chơi trong phòng, tất cả đồ chơi bên trong đều là Lăng Đầu Thanh chuẩn bị.
Tại sao lại là Lăng Đầu Thanh chuẩn bị? Bởi vì gã rảnh! Phòng này cũng là gã chọn.
Là một chân chạy vặt, Lăng Đầu Thanh quả thực xứng chức bà ngoại… Không chỉ giúp Yêu Nghiệt làm hết việc này đến việc khác mà còn giúp Đậu Đậu trông nom Niệm Nô Kiều.
Đậu Đậu nhìn Viên Viên đang mở gì đó không ngừng tay, vì thế hỏi hai con yêu nhỏ bảo mẫu, “Đó đều là lễ vật người khác tặng à?”
Yêu nhỏ gật đầu, Đậu Đậu ngồi xuống bóc quà cùng con gái. Viên Viên mở không biết mệt, mở xong quà cũng không thèm nhìn, liền ném một bên. Đột nhiên đụng đến một hộp quà, cô bé ôm lấy ngửi thật lâu rồi đưa cho Biển Biển, “Thơm quá, anh ngửi đi.”
Biển Biển nhíu mày nhìn thoáng qua, cầm lấy, ngửi một lúc lâu cũng không ngửi ra mùi gì, “Rõ ràng không có mùi…”
“Có! Anh ngửi kỹ là thấy!”
Biển Biển không ngửi thấy, nó ý thức được sự khác nhau giữa mình và Viên Viên.
Sau đó Viên Viên lại xé hộp giấy, bên trong là một hộp trang sức cổ có mùi thơm. Viên Viên mở hộp trang sức ra, chọc chọc, liền thất vọng, “Hả? Không phải đồ ăn...”
“Ăn, em chỉ biết ăn thôi!”
Biển Biển gõ đầu nó một cái nhưng không dùng sức, Viên Viên cười hì hì, đưa hộp trang sức cho Đậu Đậu. Những hộp quà khác bé mở xong đều vứt một bên, chỉ có cái này có mùi hương kỳ quái nên mới nhẹ tay nhẹ chân đưa lên trước mặt Đậu Đậu.
Kỳ thật Đậu Đậu đã sớm nghe được Viên Viên nói thứ này thơm, giờ lại thấy bé cẩn thận cầm lại đây, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó cô thoáng nhìn vào trong hộp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
/1918
|