Trong hộp là một viên ngọc lớn như trứng chim, dáng vẻ đẹp đẽ, nhưng cô xem một lúc thì...
Trong đầu lại có cùng ý tưởng với Viên Viên, cảm thấy thứ này nhất định ăn ngon lắm!
Nhưng cô lại không ngửi được mùi hương mà Viên Viên nói, à hình như loáng thoáng cũng ngửi thấy một chút.
Vì thế hai mẹ con nhìn chằm chằm khối ngọc chảy nước miếng, Biển Biển vội vàng ngẩng đầu nhìn con yêu lớn trong nhà. Con yêu lớn đang đứng ngoài cửa, thấy vẻ mặt của Biển Biển liền vội vàng đi đến.
“Thứ này có chút hương vị của bánh ngọt matcha, Viên Viên ngửi thấy được sao?”
Viên Viên nhíu mày, “Hông phải, nà vị kẹo! Thơm, thơm! À, còn có thịt!”
Đậu Đậu, “… Rõ ràng là matcha!”
Viên Viên, “Rõ ràng nà kẹo!”
Thấy hai người bắt đầu tranh cãi mùi vị của viên ngọc trứng chim, Yêu Nghiệt không nói chuyện, nháy mắt với Biển Biển, Biển Biển cầm vỏ hộp quà đó đưa cho hắn. Trên hộp có một tấm thẻ, trên mặt viết chúc mừng tân hôn. Người đề… là Đường gia.
Quả nhiên ông Đường vẫn chưa hết hi vọng, hôm qua trong hôn lễ hắn đã thấy ánh mắt ông lão rất kỳ quái, không ngờ ông lại tặng một thứ đồ kì lạ đến đây.
“Đưa thứ đó cho anh xem.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, dọa hai mẹ con nhảy dựng.
Đậu Đậu “Không phải là Đường gia tặng chứ?”
“Ừ.”
Yêu Nghiệt nhìn vật kia một lúc, không hiểu sao vợ và con gái lại thấy thứ này có thể ăn.
Rõ ràng chỉ là một viên ngọc thôi!
Vì thế hắn chỉ có thể xụ mặt giáo huấn, “Không phải cái gì cũng có thể ăn, huống chi thứ này là Đường gia tặng!”
Viên Viện bẹt miệng hừ một tiếng.
Đậu Đậu, “... Bọn em chỉ nói vậy thôi.”
Đương nhiên cô biết thứ này không thể ăn, nhưng mà vì sao thứ không ăn được lại có hương vị thực vật? Thật là kỳ quái!
Nhưng Yêu Nghiệt đã cầm đi rồi, cô muốn ăn cũng không lấy được.
Hơn nữa, cô ngốc vậy à? Ăn ngọc? Cô cũng đâu muốn chết, nát ruột thì sao?
Vì thế chuyện này gác lại, Viên Viên tiếp tục đi mở quà, Đậu Đậu tiếp tục xem quà. Sau đó cô ý thức được mình đã đói bụng, đứng dậy đến phòng bếp… làm cơm xúc xích.
Cô thề không phải cô muốn làm món này, nhưng cô xem trong phòng bếp thì cũng chỉ có thể làm món này thôi!
Dì Khương thật có lòng dạy cô, mấy ngày nay ở Cố gia đều làm bốn năm lần cơm xúc xích rồi!
Cô là người não có hố sao, làm nhiều lần vậy vẫn chưa học được?
Vì thế, một nhà bốn người được ăn cơm xúc xích.
Đậu Đậu ăn xong phải đi ra ngoài vài vòng, đi đến chỗ hôm qua cảm giác có người thì dừng lại, không phát hiện hơi thở nên đành trở về, bắt đầu ngủ bù.
Bởi vì kết hôn thật sự mệt mỏi, thân mệt, tâm cũng mệt!
Yêu Nghiệt an tâm để đám yêu nhỏ chăm sóc hai đứa bé, về phòng ngủ, cầm viên ngọc kia lên quan sát.
Đường gia tặng viên ngọc qua đây làm gì?
Còn nữa, vừa rồi vợ và con gái đều cảm thấy thứ này có thể ăn?
Tên Ngốc Vạn Tu Viễn này, khi nào mới có tin tức về đây?
“Đại… Đại Vương?”
Một con yêu gõ cửa, Yêu Nghiệt nhìn Đậu Đậu đã ngủ say, giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi đi ra ngoài hỏi, “Chuyện gì?”
“Thanh đại nhân nói, thám tử phái đi Đường gia… đã về rồi.”
Trong đầu lại có cùng ý tưởng với Viên Viên, cảm thấy thứ này nhất định ăn ngon lắm!
Nhưng cô lại không ngửi được mùi hương mà Viên Viên nói, à hình như loáng thoáng cũng ngửi thấy một chút.
Vì thế hai mẹ con nhìn chằm chằm khối ngọc chảy nước miếng, Biển Biển vội vàng ngẩng đầu nhìn con yêu lớn trong nhà. Con yêu lớn đang đứng ngoài cửa, thấy vẻ mặt của Biển Biển liền vội vàng đi đến.
“Thứ này có chút hương vị của bánh ngọt matcha, Viên Viên ngửi thấy được sao?”
Viên Viên nhíu mày, “Hông phải, nà vị kẹo! Thơm, thơm! À, còn có thịt!”
Đậu Đậu, “… Rõ ràng là matcha!”
Viên Viên, “Rõ ràng nà kẹo!”
Thấy hai người bắt đầu tranh cãi mùi vị của viên ngọc trứng chim, Yêu Nghiệt không nói chuyện, nháy mắt với Biển Biển, Biển Biển cầm vỏ hộp quà đó đưa cho hắn. Trên hộp có một tấm thẻ, trên mặt viết chúc mừng tân hôn. Người đề… là Đường gia.
Quả nhiên ông Đường vẫn chưa hết hi vọng, hôm qua trong hôn lễ hắn đã thấy ánh mắt ông lão rất kỳ quái, không ngờ ông lại tặng một thứ đồ kì lạ đến đây.
“Đưa thứ đó cho anh xem.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, dọa hai mẹ con nhảy dựng.
Đậu Đậu “Không phải là Đường gia tặng chứ?”
“Ừ.”
Yêu Nghiệt nhìn vật kia một lúc, không hiểu sao vợ và con gái lại thấy thứ này có thể ăn.
Rõ ràng chỉ là một viên ngọc thôi!
Vì thế hắn chỉ có thể xụ mặt giáo huấn, “Không phải cái gì cũng có thể ăn, huống chi thứ này là Đường gia tặng!”
Viên Viện bẹt miệng hừ một tiếng.
Đậu Đậu, “... Bọn em chỉ nói vậy thôi.”
Đương nhiên cô biết thứ này không thể ăn, nhưng mà vì sao thứ không ăn được lại có hương vị thực vật? Thật là kỳ quái!
Nhưng Yêu Nghiệt đã cầm đi rồi, cô muốn ăn cũng không lấy được.
Hơn nữa, cô ngốc vậy à? Ăn ngọc? Cô cũng đâu muốn chết, nát ruột thì sao?
Vì thế chuyện này gác lại, Viên Viên tiếp tục đi mở quà, Đậu Đậu tiếp tục xem quà. Sau đó cô ý thức được mình đã đói bụng, đứng dậy đến phòng bếp… làm cơm xúc xích.
Cô thề không phải cô muốn làm món này, nhưng cô xem trong phòng bếp thì cũng chỉ có thể làm món này thôi!
Dì Khương thật có lòng dạy cô, mấy ngày nay ở Cố gia đều làm bốn năm lần cơm xúc xích rồi!
Cô là người não có hố sao, làm nhiều lần vậy vẫn chưa học được?
Vì thế, một nhà bốn người được ăn cơm xúc xích.
Đậu Đậu ăn xong phải đi ra ngoài vài vòng, đi đến chỗ hôm qua cảm giác có người thì dừng lại, không phát hiện hơi thở nên đành trở về, bắt đầu ngủ bù.
Bởi vì kết hôn thật sự mệt mỏi, thân mệt, tâm cũng mệt!
Yêu Nghiệt an tâm để đám yêu nhỏ chăm sóc hai đứa bé, về phòng ngủ, cầm viên ngọc kia lên quan sát.
Đường gia tặng viên ngọc qua đây làm gì?
Còn nữa, vừa rồi vợ và con gái đều cảm thấy thứ này có thể ăn?
Tên Ngốc Vạn Tu Viễn này, khi nào mới có tin tức về đây?
“Đại… Đại Vương?”
Một con yêu gõ cửa, Yêu Nghiệt nhìn Đậu Đậu đã ngủ say, giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi đi ra ngoài hỏi, “Chuyện gì?”
“Thanh đại nhân nói, thám tử phái đi Đường gia… đã về rồi.”
/1918
|