Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1371: Quân thượng, sao người lại đến đây? (1)
/1918
|
“Nói cái gì vậy? Đều không có chuyện gì làm đúng không?”
Mạch Quỳnh Lâm đúng lúc xuất hiện, ánh mắt lạnh thấu xương quét mắt nhìn nhóm thánh nữ một lượt, cường điệu nói, “Mạch Phi là muội muội ta, không cho phép các ngươi nói như vậy!”
“Thôi đi, đừng có ở đây giả mùa sa mưa, nếu Mạch Phi bị sung quân kĩ thì người vui vẻ nhất ở đây chẳng phải là người tỷ tỷ kiêu ngạo này sao?”
Bích Diểu vừa nói liền bắn trúng hồng tâm.
“Không chấp nhận được Mạch Phi thì không chấp nhận được Mạch Phi đi, nói thẳng ra tất cả mọi người đều hiểu. Còn muốn làm bộ tỷ tỷ ôn nhu, ngươi có buồn nôn không hả?”
Nói xong quay người đi, tìm nam sủng nhà mình song tu.
Để lại Mạch Quỳnh Lâm và một đám thánh nữ ăn dưa vẻ mặt sửng sốt.
Bích Diểu đang nói gì? Trước kia tuy cô ta nói chuyện thích đâm chọc xem thường cái này chướng mắt cái kia, nhưng không phải vẫn xem trọng Mạch Quỳnh Lâm sao?
Bây giờ là chuyện gì đây? Công lực đã đuổi kịp Mạch Quỳnh Lâm? Không cam lòng tiếp tục xếp thứ hai?
Có khả năng…
Thấy mọi người ở đây bắt đầu tưởng tượng, Mạch Quỳnh Lâm đè nén cơn giận, “Giải tán, nên làm gì thì đi làm đó đi.”
Cô ta cũng nên đi xem tiểu tiện nhân Mạch Phi kia thế nào rồi. Bích Diểu không có uy hiếp với cô ta, cứ để ả ta nói hai ba câu đi. Dù sao Bích Diểu ngu ngốc, nhìn ai không vừa mắt mà chẳng công kích hai ba câu.
Trong Tân thánh điện, Đậu Đậu đang xoa thuốc trên chân, bên cạnh có một nam yêu thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô, đề phòng cô làm tổn thương thân thể vợ hắn.
Đậu Đậu cảm thấy rất thần kỳ. Theo hiểu biết của cô, cái thân thể này là ma không thể nghi ngờ.
Ma sinh con dưỡng cái cho yêu? Chủng loại cứ thế bị phá vỡ? Khoảng cách chủng loại này cũng quá lớn nhỉ?
Tương lai bọn nhỏ trưởng thành, rốt cục là ma hay là yêu?
Khoa học hiện đại thường nói đa dạng gen có lợi cho tiến hóa, chiếu theo lý luận khoa học mà nói, yêu ma hẳn là lợi hại hơn một loại ma hoặc yêu thuần chủng nhỉ?
Đậu Đậu suy nghĩ linh ta linh tinh, thoáng nhìn liền không thấy Yêu Nghiệt đâu, là biết lại có ma đến đây.
Không phải Tiểu Ngọc thì là Đại Vu Sư, thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi, chắc là Đại Vu Sư.
Vì thế Đậu Đậu không ngẩng đầu lên, “Người đến rồi? Trưa nay ăn gì vậy?”
Nói xong hồi lâu không thấy đối phương nói chuyện, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đầu sỏ hại cô đi lên thềm đá vào Thánh nữ các máu chảy ròng ròng.
Nhất thời, không khí chìm vào im lặng.
Tay của Đậu Đậu đang đặt lên mấy vết thương đã khỏi bảy tám phần trên chân, trong mắt lóe qua một tia chán ghét.
Cô đánh không lại người ta, hơn nữa cũng không chạy được.
Lão già mất nết nói không đánh được thì chạy, không chạy được thì nhận thua. Đời người ngắn ngủi, giữ mạng quan trọng hơn.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu yên lặng thu tay, yên lặng dịch chăn, yên lặng đắp kín cả người.
“Ma quân đại nhân. Thật là ngại quá, chân tiểu nữ bị thương, hành động không tiện, không thể quỳ xuống hành lễ với người được. Người có gì dặn dò cứ nói thẳng, có thể làm được tiểu nữ nhất định làm hết sức.”
“À? Thế sao? Kể cả việc sung quân kĩ?”
Trong lòng Đậu Đậu đều là câu má nó.
Mụ nội nó chứ quân kĩ! Sao ông ta không để Mạch Quỳnh Lâm sung quân kĩ đi! Bắt nạt người mới đến không sư phụ che chở như cô à?
Cô còn có thể nói gì? Còn có thể nói thế nào?
Cô chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ, “Vậy thì thôi đi, ta chọn cái chết.”
Mạch Quỳnh Lâm đúng lúc xuất hiện, ánh mắt lạnh thấu xương quét mắt nhìn nhóm thánh nữ một lượt, cường điệu nói, “Mạch Phi là muội muội ta, không cho phép các ngươi nói như vậy!”
“Thôi đi, đừng có ở đây giả mùa sa mưa, nếu Mạch Phi bị sung quân kĩ thì người vui vẻ nhất ở đây chẳng phải là người tỷ tỷ kiêu ngạo này sao?”
Bích Diểu vừa nói liền bắn trúng hồng tâm.
“Không chấp nhận được Mạch Phi thì không chấp nhận được Mạch Phi đi, nói thẳng ra tất cả mọi người đều hiểu. Còn muốn làm bộ tỷ tỷ ôn nhu, ngươi có buồn nôn không hả?”
Nói xong quay người đi, tìm nam sủng nhà mình song tu.
Để lại Mạch Quỳnh Lâm và một đám thánh nữ ăn dưa vẻ mặt sửng sốt.
Bích Diểu đang nói gì? Trước kia tuy cô ta nói chuyện thích đâm chọc xem thường cái này chướng mắt cái kia, nhưng không phải vẫn xem trọng Mạch Quỳnh Lâm sao?
Bây giờ là chuyện gì đây? Công lực đã đuổi kịp Mạch Quỳnh Lâm? Không cam lòng tiếp tục xếp thứ hai?
Có khả năng…
Thấy mọi người ở đây bắt đầu tưởng tượng, Mạch Quỳnh Lâm đè nén cơn giận, “Giải tán, nên làm gì thì đi làm đó đi.”
Cô ta cũng nên đi xem tiểu tiện nhân Mạch Phi kia thế nào rồi. Bích Diểu không có uy hiếp với cô ta, cứ để ả ta nói hai ba câu đi. Dù sao Bích Diểu ngu ngốc, nhìn ai không vừa mắt mà chẳng công kích hai ba câu.
Trong Tân thánh điện, Đậu Đậu đang xoa thuốc trên chân, bên cạnh có một nam yêu thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô, đề phòng cô làm tổn thương thân thể vợ hắn.
Đậu Đậu cảm thấy rất thần kỳ. Theo hiểu biết của cô, cái thân thể này là ma không thể nghi ngờ.
Ma sinh con dưỡng cái cho yêu? Chủng loại cứ thế bị phá vỡ? Khoảng cách chủng loại này cũng quá lớn nhỉ?
Tương lai bọn nhỏ trưởng thành, rốt cục là ma hay là yêu?
Khoa học hiện đại thường nói đa dạng gen có lợi cho tiến hóa, chiếu theo lý luận khoa học mà nói, yêu ma hẳn là lợi hại hơn một loại ma hoặc yêu thuần chủng nhỉ?
Đậu Đậu suy nghĩ linh ta linh tinh, thoáng nhìn liền không thấy Yêu Nghiệt đâu, là biết lại có ma đến đây.
Không phải Tiểu Ngọc thì là Đại Vu Sư, thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi, chắc là Đại Vu Sư.
Vì thế Đậu Đậu không ngẩng đầu lên, “Người đến rồi? Trưa nay ăn gì vậy?”
Nói xong hồi lâu không thấy đối phương nói chuyện, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đầu sỏ hại cô đi lên thềm đá vào Thánh nữ các máu chảy ròng ròng.
Nhất thời, không khí chìm vào im lặng.
Tay của Đậu Đậu đang đặt lên mấy vết thương đã khỏi bảy tám phần trên chân, trong mắt lóe qua một tia chán ghét.
Cô đánh không lại người ta, hơn nữa cũng không chạy được.
Lão già mất nết nói không đánh được thì chạy, không chạy được thì nhận thua. Đời người ngắn ngủi, giữ mạng quan trọng hơn.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu yên lặng thu tay, yên lặng dịch chăn, yên lặng đắp kín cả người.
“Ma quân đại nhân. Thật là ngại quá, chân tiểu nữ bị thương, hành động không tiện, không thể quỳ xuống hành lễ với người được. Người có gì dặn dò cứ nói thẳng, có thể làm được tiểu nữ nhất định làm hết sức.”
“À? Thế sao? Kể cả việc sung quân kĩ?”
Trong lòng Đậu Đậu đều là câu má nó.
Mụ nội nó chứ quân kĩ! Sao ông ta không để Mạch Quỳnh Lâm sung quân kĩ đi! Bắt nạt người mới đến không sư phụ che chở như cô à?
Cô còn có thể nói gì? Còn có thể nói thế nào?
Cô chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ, “Vậy thì thôi đi, ta chọn cái chết.”
/1918
|