Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1372: Quân thượng, sao người lại đến đây? (2)
/1918
|
Ma quân sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, “Nàng thay đổi rất nhiều.”
Đậu Đậu vừa nghe vậy liền ha ha. Đương nhiên cô thay đổi nhiều, cô căn bản không phải là chủ nhân của thân thể này ok!
Đáng tiếc cô không thể nói. Ở trước mặt người Mạch gia và chồng của khối thân thể này ồn ào thì không sao, dù sao xuất phát từ đủ loại nguyên do họ sẽ không giết chết cô.
Nhưng Ma quân thì khác!
Quân vương hay thay đổi, một lời không hợp có thể giết hết cả nhà đó!
Cho nên cô chỉ có thể cười, sau đó thiên chân khờ dại hỏi một câu, “Sau đó thì sao?”
“Nghe nói nàng câu dẫn Đại Vu Sư, có năng lực đấy.”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó tiếp tục thực khờ dại vô tội, “Chuyện bao giờ vậy? Sao ta không biết? Quân thượng là minh quân, người nhất định nghe qua một câu nói đi?”
“Câu nói gì?”
“Khụ khụ, lời đồn hại chết người.”
Uất ức, con bà nó quá uất ức mà! Đối mặt với đầu sỏ đưa cô vào Thánh nữ các, má nó cô còn phải giả trang vô tội kính cẩn nghe theo!
Nhưng cô không có năng lực thì biết làm sao?
Bây giờ vào loại tình huống này, chỗ nào cũng bất lợi cho cô. Thêm nữa khối thân thể này tay trói gà không chặt, cô muốn nổi giận muốn làm chút chuyện cũng không có năng lực!
Cho nên, nữ tử báo thù mười năm không muộn, giữ mạng trước, tiết tháo gì đó, sau hãy nói đi...
Nhưng Ma quân vừa nghe vậy liền cười, “Bản quân cảm thấy… không có lửa sao làm có khói.”
“Vậy người muốn thế nào?”
Đậu Đậu vừa ngạnh cổ nói xong, bên hông liền thêm một bàn tay to, “Nói cho ta biết, nàng câu dẫn Đại Vu Sư thế nào?”
Khóe môi Ma quân cong lên, tiếng nói trầm thấp có thể làm lỗ tai mang thai.
Đáng tiếc, Đậu Đậu đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta, đối với trêu chọc không hề có kỹ thuật của Ma quân, cô nhẹ nhàng hắt xì một cái, thuận tiện phun vào mặt ông ta.
Đầu năm nay Hoàng đế đều thích trên ghẹo như vậy sao? Có phải bị ngu không? Bây giờ một lời không hợp liền tán tỉnh?
Chỉ một chữ thôi: Bẩn!
Cho nên, bẩn thêm bẩn thì cũng chẳng sao, cô có thể giả vờ vô tội.
Vì thế Đậu Đậu hắt xì một cái, sau đó vẻ mặt càng thêm vô tội, “Quân thượng, ta không cố ý.”
Quân thượng đã muốn sững sờ rồi, yên lặng buông tay, thở dài.
Đậu Đậu ngã trên giường, nhe răng nhếch miệng một hồi lâu, thấy Ma quân muốn đi liền nhanh chóng đứng lên nói đi thong thả không tiễn.
Sắc mặt Ma quân rất khó coi, sải bước ra ngoài, liền đâm vào Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư tỏ vẻ mình cũng rất sững sờ, “Quân thượng, sao người lại đến đây?”
“Bản quân đưa Quỳnh Lâm về, không được sao?”
“À, người vui là được rồi.”
“Trong tay ngươi cầm cái gì? Bản quân nhớ rõ trước kia ngươi không tốt như vậy. Hay là... thân thể cô ấy có cái gì mê hoặc?”
Cả người Đại Vu Sư chấn động, ánh mắt lập tức bình tĩnh, “Quân thượng, thuật bói toán của thần chỉ có thể phỏng đoán Nhiễu Lan Đằng chín lá được sinh ra ở Mạch gia. Về chuyện sinh ra trên người ai, trong lòng Quân thượng cũng rõ hơn thần.”
“Ý ngươi là Mạch Quỳnh Lâm?”
“Thần không biết, một khắc cuối cùng chưa đến, ai cũng không thể cam đoan, việc thần có thể làm chỉ là giữ vững tất cả khả năng xảy ra.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Im lặng một lúc lâu, Đại Vu Sư nhìn Ma quân, Ma quân nhìn Đại Vu Sư, sau đó Ma quân nhấc chân chạy lấy người, chỉ để lại một câu: Ta đi đây.
Mạch Quỳnh Lâm nhìn mà nghiến răng nghiến lợi. Dựa theo phỏng đoán lúc trước của cô ta, không phải lúc này Ma quân nên tức giận đưa Mạch Phi vào quân doanh làm quân kĩ sao?
Đậu Đậu vừa nghe vậy liền ha ha. Đương nhiên cô thay đổi nhiều, cô căn bản không phải là chủ nhân của thân thể này ok!
Đáng tiếc cô không thể nói. Ở trước mặt người Mạch gia và chồng của khối thân thể này ồn ào thì không sao, dù sao xuất phát từ đủ loại nguyên do họ sẽ không giết chết cô.
Nhưng Ma quân thì khác!
Quân vương hay thay đổi, một lời không hợp có thể giết hết cả nhà đó!
Cho nên cô chỉ có thể cười, sau đó thiên chân khờ dại hỏi một câu, “Sau đó thì sao?”
“Nghe nói nàng câu dẫn Đại Vu Sư, có năng lực đấy.”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó tiếp tục thực khờ dại vô tội, “Chuyện bao giờ vậy? Sao ta không biết? Quân thượng là minh quân, người nhất định nghe qua một câu nói đi?”
“Câu nói gì?”
“Khụ khụ, lời đồn hại chết người.”
Uất ức, con bà nó quá uất ức mà! Đối mặt với đầu sỏ đưa cô vào Thánh nữ các, má nó cô còn phải giả trang vô tội kính cẩn nghe theo!
Nhưng cô không có năng lực thì biết làm sao?
Bây giờ vào loại tình huống này, chỗ nào cũng bất lợi cho cô. Thêm nữa khối thân thể này tay trói gà không chặt, cô muốn nổi giận muốn làm chút chuyện cũng không có năng lực!
Cho nên, nữ tử báo thù mười năm không muộn, giữ mạng trước, tiết tháo gì đó, sau hãy nói đi...
Nhưng Ma quân vừa nghe vậy liền cười, “Bản quân cảm thấy… không có lửa sao làm có khói.”
“Vậy người muốn thế nào?”
Đậu Đậu vừa ngạnh cổ nói xong, bên hông liền thêm một bàn tay to, “Nói cho ta biết, nàng câu dẫn Đại Vu Sư thế nào?”
Khóe môi Ma quân cong lên, tiếng nói trầm thấp có thể làm lỗ tai mang thai.
Đáng tiếc, Đậu Đậu đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta, đối với trêu chọc không hề có kỹ thuật của Ma quân, cô nhẹ nhàng hắt xì một cái, thuận tiện phun vào mặt ông ta.
Đầu năm nay Hoàng đế đều thích trên ghẹo như vậy sao? Có phải bị ngu không? Bây giờ một lời không hợp liền tán tỉnh?
Chỉ một chữ thôi: Bẩn!
Cho nên, bẩn thêm bẩn thì cũng chẳng sao, cô có thể giả vờ vô tội.
Vì thế Đậu Đậu hắt xì một cái, sau đó vẻ mặt càng thêm vô tội, “Quân thượng, ta không cố ý.”
Quân thượng đã muốn sững sờ rồi, yên lặng buông tay, thở dài.
Đậu Đậu ngã trên giường, nhe răng nhếch miệng một hồi lâu, thấy Ma quân muốn đi liền nhanh chóng đứng lên nói đi thong thả không tiễn.
Sắc mặt Ma quân rất khó coi, sải bước ra ngoài, liền đâm vào Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư tỏ vẻ mình cũng rất sững sờ, “Quân thượng, sao người lại đến đây?”
“Bản quân đưa Quỳnh Lâm về, không được sao?”
“À, người vui là được rồi.”
“Trong tay ngươi cầm cái gì? Bản quân nhớ rõ trước kia ngươi không tốt như vậy. Hay là... thân thể cô ấy có cái gì mê hoặc?”
Cả người Đại Vu Sư chấn động, ánh mắt lập tức bình tĩnh, “Quân thượng, thuật bói toán của thần chỉ có thể phỏng đoán Nhiễu Lan Đằng chín lá được sinh ra ở Mạch gia. Về chuyện sinh ra trên người ai, trong lòng Quân thượng cũng rõ hơn thần.”
“Ý ngươi là Mạch Quỳnh Lâm?”
“Thần không biết, một khắc cuối cùng chưa đến, ai cũng không thể cam đoan, việc thần có thể làm chỉ là giữ vững tất cả khả năng xảy ra.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Im lặng một lúc lâu, Đại Vu Sư nhìn Ma quân, Ma quân nhìn Đại Vu Sư, sau đó Ma quân nhấc chân chạy lấy người, chỉ để lại một câu: Ta đi đây.
Mạch Quỳnh Lâm nhìn mà nghiến răng nghiến lợi. Dựa theo phỏng đoán lúc trước của cô ta, không phải lúc này Ma quân nên tức giận đưa Mạch Phi vào quân doanh làm quân kĩ sao?
/1918
|