“Bổn tọa đến khám bệnh cho Mạch tướng quân, phu nhân có thể tránh ra một chút không?”
Phu nhân Hoa Dung hơi sửng sốt, sau đó nhặt lại thói quen dịu dàng hào phóng, tránh ra một bên, còn kéo tay Đậu Đậu, “Phi Nhi, con không sao chứ? Nghe nói con trúng độc làm mẹ lo lắng gần chết!”
Đậu Đậu, “... Ha ha, vậy sao?”
Đừng ở đây làm người khác ghê tởm, bà con mẹ nó là mẹ ai? Ước gì bà cô đây chết nhanh nhanh thì có!
“Tuy rằng con không phải thân sinh của ta, nhưng ta cũng nhìn con lớn lên. Mẹ không quan tâm con thì quan tâm ai? Chẳng qua là cha con trúng độc, mẹ không thể phân thân nên mới không đi thăm con, may là con không sao rồi, nếu không ta cũng không biết công đạo với người mẹ đã mất của con...”
Phu nhân Hoa Dung vừa nói ra lời đó, sắc mặt Đậu Đậu liền thay đổi, “Bà nói cái gì?”
“Ta nói nếu con xảy ra chuyện, ta phải công đạo với người mẹ đã mất của con thế nào…”
“Mẹ ta chỉ mất tích!”
Mạch Lăng ngắt lời phu nhân Hoa Dung, ánh mắt kiên định sáng quắc.
Phu nhân Hoa Dung bị anh ta quát một câu, thầm mắng thằng nhóc này ngươi dám mắng ta, nhưng trên mặt lại vẫn giữ tình mẹ con thiêng liêng, “Xin lỗi, là mẹ lỡ lời! Thi cốt còn chưa tìm được nên khả năng còn sống là rất lớn!”
Đậu Đậu, “...”
Không tìm được thi thể? Khả năng còn sống rất lớn? Mẹ nó chứ! Sớm muộn cũng ném bà vào làm quân kĩ!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc làm chuyện này, vấn đề bây giờ là… Cái gì gọi là thi cốt còn chưa tìm được? Không phải Mạch Lăng nói cho cô là không tìm thấy phương vị sao?
Mạch Lăng bị Đậu Đậu nhìn, rũ mắt xuống, “Anh đi đến biên thùy tìm rất lâu cũng không tìm thấy, địa lao giam giữ mẹ cũng không có bóng dáng. Cai ngục nói là bà trốn đi, cuối cùng... không có tin tức.”
Nhưng mà cũng không phải, một khắc kia anh ta tìm được thì phu nhân Hoa Nguyệt đã hương tiêu ngọc vẫn...
Lúc trước Hoa Nguyệt bị Hoa Dung vu hại, Mạch tướng quân nổi giận, vì thế giết chết người, đuổi Hoa Nguyệt khỏi Mạch gia. Nhưng phu nhân Hoa Dung khẳng định không buông tha cho bà, lợi dụng chức vị của Mạch Truy, trộm nhốt phu nhân Hoa Nguyệt lại.
Sau đó Mạch Lăng rời Mạch gia đi tìm kiếm, phát hiện phu nhân Hoa Nguyệt hấp hối ở một nhà lao nào đó ngoài biên thùy. Trong nhà lao âm lãnh, chỉ có rơm rạ rải rác lót sàn. Cơm thừa ôi thiu ở cửa, còn mấy con chuột chít chít đi qua.
Phu nhân Hoa Nguyệt bị phế bỏ tu vi đầu tóc rồi bù, quần áo tả tơi nằm trên rơm rạ, toàn thân đều là ấn ký. Những ấn ký này có mới có cũ, mỗi chỗ đều chứng tỏ phu nhân Hoa Dung độc ác với bà ra sao!
Nghe thấy động tĩnh ở cửa lao, bà co rúm lại một chỗ, cuộn lại, yên lặng dựa vào góc tường.
Mạch Lăng quả thật muốn điên, tiến lên nắm bả vai phu nhân Hoa Nguyệt, còn chưa nói chuyện, nước mắt đã chảy dài.
Phu nhân Hoa Nguyệt im lặng, chậm rãi nâng bàn tay bẩn thỉu muốn sờ lên mặt con, khi thoáng nhìn qua tay mình, lại chậm rãi hạ xuống...
“Mệnh của ta không còn lâu nữa.”
Sau một mảnh im lặng, phu nhân Hoa Nguyệt nói câu này trong tiếng nức nở của Mạch Lăng. Thoáng nhìn sắc mặt khiếp sợ của Mạch Lăng, lại an ủi nói, “Sinh đã là tử, tử tức là sinh. Lăng nhi, con không cần lo lắng. Làm theo những gì mẹ nói, mẹ có thể cố gắng đợi đến ngày em gái con quay về!”
Mạch Lăng kinh ngạc nhìn phu nhân Hoa Nguyệt, “Làm… làm gì?”
“Đưa tai con lại đây.”
“Con đưa mẹ ra ngoài trước rồi nói sau!”
“Mạch Lăng! Bọn họ sẽ nhanh quay lại thôi! Con không mang mẹ đi được.”
Phu nhân Hoa Dung hơi sửng sốt, sau đó nhặt lại thói quen dịu dàng hào phóng, tránh ra một bên, còn kéo tay Đậu Đậu, “Phi Nhi, con không sao chứ? Nghe nói con trúng độc làm mẹ lo lắng gần chết!”
Đậu Đậu, “... Ha ha, vậy sao?”
Đừng ở đây làm người khác ghê tởm, bà con mẹ nó là mẹ ai? Ước gì bà cô đây chết nhanh nhanh thì có!
“Tuy rằng con không phải thân sinh của ta, nhưng ta cũng nhìn con lớn lên. Mẹ không quan tâm con thì quan tâm ai? Chẳng qua là cha con trúng độc, mẹ không thể phân thân nên mới không đi thăm con, may là con không sao rồi, nếu không ta cũng không biết công đạo với người mẹ đã mất của con...”
Phu nhân Hoa Dung vừa nói ra lời đó, sắc mặt Đậu Đậu liền thay đổi, “Bà nói cái gì?”
“Ta nói nếu con xảy ra chuyện, ta phải công đạo với người mẹ đã mất của con thế nào…”
“Mẹ ta chỉ mất tích!”
Mạch Lăng ngắt lời phu nhân Hoa Dung, ánh mắt kiên định sáng quắc.
Phu nhân Hoa Dung bị anh ta quát một câu, thầm mắng thằng nhóc này ngươi dám mắng ta, nhưng trên mặt lại vẫn giữ tình mẹ con thiêng liêng, “Xin lỗi, là mẹ lỡ lời! Thi cốt còn chưa tìm được nên khả năng còn sống là rất lớn!”
Đậu Đậu, “...”
Không tìm được thi thể? Khả năng còn sống rất lớn? Mẹ nó chứ! Sớm muộn cũng ném bà vào làm quân kĩ!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc làm chuyện này, vấn đề bây giờ là… Cái gì gọi là thi cốt còn chưa tìm được? Không phải Mạch Lăng nói cho cô là không tìm thấy phương vị sao?
Mạch Lăng bị Đậu Đậu nhìn, rũ mắt xuống, “Anh đi đến biên thùy tìm rất lâu cũng không tìm thấy, địa lao giam giữ mẹ cũng không có bóng dáng. Cai ngục nói là bà trốn đi, cuối cùng... không có tin tức.”
Nhưng mà cũng không phải, một khắc kia anh ta tìm được thì phu nhân Hoa Nguyệt đã hương tiêu ngọc vẫn...
Lúc trước Hoa Nguyệt bị Hoa Dung vu hại, Mạch tướng quân nổi giận, vì thế giết chết người, đuổi Hoa Nguyệt khỏi Mạch gia. Nhưng phu nhân Hoa Dung khẳng định không buông tha cho bà, lợi dụng chức vị của Mạch Truy, trộm nhốt phu nhân Hoa Nguyệt lại.
Sau đó Mạch Lăng rời Mạch gia đi tìm kiếm, phát hiện phu nhân Hoa Nguyệt hấp hối ở một nhà lao nào đó ngoài biên thùy. Trong nhà lao âm lãnh, chỉ có rơm rạ rải rác lót sàn. Cơm thừa ôi thiu ở cửa, còn mấy con chuột chít chít đi qua.
Phu nhân Hoa Nguyệt bị phế bỏ tu vi đầu tóc rồi bù, quần áo tả tơi nằm trên rơm rạ, toàn thân đều là ấn ký. Những ấn ký này có mới có cũ, mỗi chỗ đều chứng tỏ phu nhân Hoa Dung độc ác với bà ra sao!
Nghe thấy động tĩnh ở cửa lao, bà co rúm lại một chỗ, cuộn lại, yên lặng dựa vào góc tường.
Mạch Lăng quả thật muốn điên, tiến lên nắm bả vai phu nhân Hoa Nguyệt, còn chưa nói chuyện, nước mắt đã chảy dài.
Phu nhân Hoa Nguyệt im lặng, chậm rãi nâng bàn tay bẩn thỉu muốn sờ lên mặt con, khi thoáng nhìn qua tay mình, lại chậm rãi hạ xuống...
“Mệnh của ta không còn lâu nữa.”
Sau một mảnh im lặng, phu nhân Hoa Nguyệt nói câu này trong tiếng nức nở của Mạch Lăng. Thoáng nhìn sắc mặt khiếp sợ của Mạch Lăng, lại an ủi nói, “Sinh đã là tử, tử tức là sinh. Lăng nhi, con không cần lo lắng. Làm theo những gì mẹ nói, mẹ có thể cố gắng đợi đến ngày em gái con quay về!”
Mạch Lăng kinh ngạc nhìn phu nhân Hoa Nguyệt, “Làm… làm gì?”
“Đưa tai con lại đây.”
“Con đưa mẹ ra ngoài trước rồi nói sau!”
“Mạch Lăng! Bọn họ sẽ nhanh quay lại thôi! Con không mang mẹ đi được.”
/1918
|