Mạch Lăng bị phu nhân Hoa Nguyệt quát một câu, chỉ có thể nghe lời.
Phu nhân Hoa Nguyệt ghé vào tai anh ta nói gì đó, thấy anh ta không dám tin mở to mắt, liền dùng sức nắm chặt tay anh ta, “Nhớ kỹ chưa? Con nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ… nhớ kỹ rồi.”
“Được... mau đứng lên đi!”
Mạch Lăng gắt gao bắt lấy phu nhân Hoa Nguyệt, ánh mắt phu nhân Hoa Nguyệt kiên định gạt tay anh ta ra.
Một đám ma đáng khinh đi vào, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, nắm tóc rối tung của phu nhân Hoa Nguyệt.
Mạch Truy đứng phía sau bọn chúng, thản nhiên nhìn đám ma mắc ói này, khóe môi hơi cong lên. Ngay tại lúc anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, một con ma thô bạo đột nhiên mắng chửi thô tục.
“Mẹ! Con đàn bà này tắt thở rồi! Thật mất hứng!”
“Thật hay giả? Để ta xem xem!”
Ma tộc kia đáp lời, vừa thấy phu nhân Hoa Nguyệt chết thật, lập tức xách quần đi sang gian tù khác.
Một đám ma tộc hùng hùng hổ hổ, Mạch Lăng trốn một góc phòng, nhìn mà con mắt đau đớn.
“Người tắt thở rồi thì đưa đi hỏa thiêu đi, nhớ là tìm chỗ không người.”
Mạch Truy không thèm để ý căn dặn một câu, sau đó có một ma tộc thanh âm già nua nói, “Thiếu tướng quân, làm vậy chỉ sợ không ổn. Từ trước đến nay ma tộc chưa từng có tiền lệ đốt thi thể, chú ý nhập thổ vi an, chỉ cần tìm được ma nhưỡng phì nhiêu, qua một thời gian có thể sống lại.”
Ma tộc nói chuyện có chút tuổi, lúc trước cũng không động thủ với phu nhân Hoa Nguyệt, chỉ đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt không đành lòng.
Ông ta vừa nói vậy, lập tức có một người chưa mất lương tâm phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, huống chi ma nữ này còn có Nhiễu Lan Đằng. Nếu Ma quân mà biết…”
“Vậy thì làm sạch sẽ chút!”
Mạch Truy nổi giận, hai ma tộc trái lời lập tức liền im lặng, “... Vâng, Thiếu tướng quân. Thuộc hạ đi làm ngay.”
Mạch Truy nghe vậy thì hừ một tiếng, phủi phủi bụi bặm như có như không trên người, nhấc chân ra khỏi nhà tù.
Một đám tướng sĩ ma tộc hai mắt nhìn nhau, không ít tên nói xúi quẩy. Nói xong không muốn rước phiền toái, một đám nhìn thấy đều không có ý đi lên. Nói đùa, loại chuyện này dù Thiếu tướng quân phân phó bọn họ cũng không dám nghe theo hết đâu.
Số lượng ma tộc vốn ít, bọn họ ở biên thùy trấn thủ biên giới, tuy rằng núi cao Hoàng đế xa, nhưng không thể chắc chắn một ngày chuyện này không bại lộ. Đến lúc đó, không cần chờ bọn họ báo cáo tình hình với Quân thượng, Thiếu tướng quân sẽ bắt bọn họ đến gánh tội thay!
Kết quả là Mạch Truy vừa đi, quần ma hai mặt nhìn nhau thật lâu, vẫn chưa ai dám động.
Cuối cùng của cuối cùng, ma tộc lớn tuổi kia thở dài.
“Quên đi, các ngươi đi làm việc đi, chuyện này cứ giao cho ta làm là được. Ta lớn tuổi rồi, cho dù Quân thượng không truy cứu thì cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ mong đến lúc đó, các vị có thể bắt tay, giúp ta tìm kiếm mảnh thổ địa phì nhiêu, đào cái hố có thể mai táng.”
Quần ma nhất thời thở ra, một đám vội vàng đồng ý, “Đó là đương nhiên, đương nhiên. Vậy chuyện này phiền toái người vậy.”
Nói xong, một đám chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lão ma tộc thở dài, cởi áo khoác mỏng manh trên người, quấn cho phu nhân Hoa Nguyệt, sau đó ôm bà lên, ra đến cửa nhà tù, chọn một hướng ít người đi tới.
Đợi cho quân doanh biến thành một điểm nhỏ, đợi cho quanh mình không còn một tia ma khí nào, lúc này mới buông phu nhân Hoa Nguyệt xuống, lấy ra một cái xẻng, đào từng tấc từng tấc đất.
Mạch Lăng lẳng lặng nhìn, đợi cho lão ma tộc đào hố xong. Anh ta cảm thấy lão ma tộc này ngôn hành cử chỉ không thích hợp.
Phu nhân Hoa Nguyệt ghé vào tai anh ta nói gì đó, thấy anh ta không dám tin mở to mắt, liền dùng sức nắm chặt tay anh ta, “Nhớ kỹ chưa? Con nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ… nhớ kỹ rồi.”
“Được... mau đứng lên đi!”
Mạch Lăng gắt gao bắt lấy phu nhân Hoa Nguyệt, ánh mắt phu nhân Hoa Nguyệt kiên định gạt tay anh ta ra.
Một đám ma đáng khinh đi vào, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, nắm tóc rối tung của phu nhân Hoa Nguyệt.
Mạch Truy đứng phía sau bọn chúng, thản nhiên nhìn đám ma mắc ói này, khóe môi hơi cong lên. Ngay tại lúc anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, một con ma thô bạo đột nhiên mắng chửi thô tục.
“Mẹ! Con đàn bà này tắt thở rồi! Thật mất hứng!”
“Thật hay giả? Để ta xem xem!”
Ma tộc kia đáp lời, vừa thấy phu nhân Hoa Nguyệt chết thật, lập tức xách quần đi sang gian tù khác.
Một đám ma tộc hùng hùng hổ hổ, Mạch Lăng trốn một góc phòng, nhìn mà con mắt đau đớn.
“Người tắt thở rồi thì đưa đi hỏa thiêu đi, nhớ là tìm chỗ không người.”
Mạch Truy không thèm để ý căn dặn một câu, sau đó có một ma tộc thanh âm già nua nói, “Thiếu tướng quân, làm vậy chỉ sợ không ổn. Từ trước đến nay ma tộc chưa từng có tiền lệ đốt thi thể, chú ý nhập thổ vi an, chỉ cần tìm được ma nhưỡng phì nhiêu, qua một thời gian có thể sống lại.”
Ma tộc nói chuyện có chút tuổi, lúc trước cũng không động thủ với phu nhân Hoa Nguyệt, chỉ đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt không đành lòng.
Ông ta vừa nói vậy, lập tức có một người chưa mất lương tâm phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, huống chi ma nữ này còn có Nhiễu Lan Đằng. Nếu Ma quân mà biết…”
“Vậy thì làm sạch sẽ chút!”
Mạch Truy nổi giận, hai ma tộc trái lời lập tức liền im lặng, “... Vâng, Thiếu tướng quân. Thuộc hạ đi làm ngay.”
Mạch Truy nghe vậy thì hừ một tiếng, phủi phủi bụi bặm như có như không trên người, nhấc chân ra khỏi nhà tù.
Một đám tướng sĩ ma tộc hai mắt nhìn nhau, không ít tên nói xúi quẩy. Nói xong không muốn rước phiền toái, một đám nhìn thấy đều không có ý đi lên. Nói đùa, loại chuyện này dù Thiếu tướng quân phân phó bọn họ cũng không dám nghe theo hết đâu.
Số lượng ma tộc vốn ít, bọn họ ở biên thùy trấn thủ biên giới, tuy rằng núi cao Hoàng đế xa, nhưng không thể chắc chắn một ngày chuyện này không bại lộ. Đến lúc đó, không cần chờ bọn họ báo cáo tình hình với Quân thượng, Thiếu tướng quân sẽ bắt bọn họ đến gánh tội thay!
Kết quả là Mạch Truy vừa đi, quần ma hai mặt nhìn nhau thật lâu, vẫn chưa ai dám động.
Cuối cùng của cuối cùng, ma tộc lớn tuổi kia thở dài.
“Quên đi, các ngươi đi làm việc đi, chuyện này cứ giao cho ta làm là được. Ta lớn tuổi rồi, cho dù Quân thượng không truy cứu thì cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ mong đến lúc đó, các vị có thể bắt tay, giúp ta tìm kiếm mảnh thổ địa phì nhiêu, đào cái hố có thể mai táng.”
Quần ma nhất thời thở ra, một đám vội vàng đồng ý, “Đó là đương nhiên, đương nhiên. Vậy chuyện này phiền toái người vậy.”
Nói xong, một đám chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lão ma tộc thở dài, cởi áo khoác mỏng manh trên người, quấn cho phu nhân Hoa Nguyệt, sau đó ôm bà lên, ra đến cửa nhà tù, chọn một hướng ít người đi tới.
Đợi cho quân doanh biến thành một điểm nhỏ, đợi cho quanh mình không còn một tia ma khí nào, lúc này mới buông phu nhân Hoa Nguyệt xuống, lấy ra một cái xẻng, đào từng tấc từng tấc đất.
Mạch Lăng lẳng lặng nhìn, đợi cho lão ma tộc đào hố xong. Anh ta cảm thấy lão ma tộc này ngôn hành cử chỉ không thích hợp.
/1918
|