Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1415: Mạch quỳnh lâm muốn đậu đậu xấu mặt (1)
/1918
|
Dưới đáy lòng Bích Diểu nhận định là Đậu Đậu ngốc thật, nhưng giây tiếp theo, sự thật liền bốp bốp đập vào mặt.
Bởi vì Mạch Quỳnh Lâm nhất định muốn cầm tay chỉ bảo Đậu Đậu, Đậu Đậu thịnh tình không thể từ chối, chỉ có thể kêu Tiểu Đằng nhà mình ra.
Vốn trưởng lão thánh nữ không ôm hi vọng gì với Đậu Đậu, vừa thấy Nhiễu Lan Đằng trên chân cô có động tĩnh thì không nhịn được liếc nhìn một cái.
Đậu Đậu làm theo Mạch Quỳnh Lâm hướng dẫn xoay người đưa tay chạm đến Nhiễu Lan Đằng, ánh mắt nhìn chằm chằm quần ma ăn dưa, trong lòng âm thầm kêu Tiểu Đằng.
Nhưng mà cô gọi hồi lâu, Tiểu Đằng cũng không đi ra.
Quần ma vừa thấy, nhất thời vui sướng khi người gặp họa.
Một đám hận không thể nói Đậu Đậu thành ngu ngốc không biết tự lượng sức mình. Hồn đằng có thể dễ dàng tu luyện ra thế sao? Chẳng lẽ không biết Mạch Quỳnh Lâm cố ý cho cô xấu mặt sao?
Ngu ngốc!
Mạch Quỳnh Lâm nghe nhóm thánh nữ bàn tán xong liền vui sướng nhìn Đậu Đậu một cái.
“Không sao đâu, hồn đằng không dễ tu luyện ra như vậy, thử lại một lần có lẽ sẽ làm được thôi?”
Miệng cô ta nói vậy, kỳ thật trong lòng lại nghĩ: Ngươi là cái đồ ngu ngốc, muốn luyện ra hồn đằng? Nằm mơ đi!
Đậu Đậu lại thử một lần nữa, Tiểu Đằng liền chậm rãi chui ra từ mặt đất bên chân cô. Nó bưng hai bên mặt thiếu hai miếng thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức. Nó cảm thấy mạng mình thực khổ, đi theo một chủ nhân như vậy lại thiếu hai bên mặt còn chưa tính, thế mà còn bị lôi ra cho người ta nhìn. Cái mặt này của nó có thể gặp người sao?
Tiểu Đằng uất ức nhìn Đậu Đậu một cái, Đậu Đậu đưa tay sờ đầu nó an ủi. Xong rồi nhìn về phía Mạch Quỳnh Lâm đang run rẩy, đặc biệt vô tội, đặc biệt thuần khiết, “Đại tỷ, là làm thế này sao? Hình như ta làm được rồi! Đa tạ đại tỷ chỉ điểm!”
“Ha ha ha, phải vậy, phải vậy.”
Mạch Quỳnh Lâm muốn điên rồi. Tại sao? Tại sao nhanh vậy Mạch Phi đã có thể triệu ra hồn đằng?
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn, tiểu tiện nhân làm được, còn dùng vẻ mặt thành khẩn cảm ơn cô ta. Cô ta ngoài nói không cần cảm ơn ra còn có thể nói gì được nữa?
Vì thế trong ánh mắt “cảm kích” của Đậu Đậu, Mạch Quỳnh Lâm chỉ có thể bày vẻ mặt vui mừng khen Đậu Đậu học thật nhanh, kỳ thật trong lòng đã sớm điên lên rồi.
Vừa nghe Mạch Quỳnh Lâm nói cô học nhanh thì rất vui mừng, lập tức cười ha ha, vẻ mặt đơn thuần nói: “Vậy sao? Ta cũng biết mà. Hơn nữa đại tỷ có phát hiện ra không, hồn đằng của ta lớn hơn của ngươi nè!”
Bởi vì Mạch Quỳnh Lâm nhất định muốn cầm tay chỉ bảo Đậu Đậu, Đậu Đậu thịnh tình không thể từ chối, chỉ có thể kêu Tiểu Đằng nhà mình ra.
Vốn trưởng lão thánh nữ không ôm hi vọng gì với Đậu Đậu, vừa thấy Nhiễu Lan Đằng trên chân cô có động tĩnh thì không nhịn được liếc nhìn một cái.
Đậu Đậu làm theo Mạch Quỳnh Lâm hướng dẫn xoay người đưa tay chạm đến Nhiễu Lan Đằng, ánh mắt nhìn chằm chằm quần ma ăn dưa, trong lòng âm thầm kêu Tiểu Đằng.
Nhưng mà cô gọi hồi lâu, Tiểu Đằng cũng không đi ra.
Quần ma vừa thấy, nhất thời vui sướng khi người gặp họa.
Một đám hận không thể nói Đậu Đậu thành ngu ngốc không biết tự lượng sức mình. Hồn đằng có thể dễ dàng tu luyện ra thế sao? Chẳng lẽ không biết Mạch Quỳnh Lâm cố ý cho cô xấu mặt sao?
Ngu ngốc!
Mạch Quỳnh Lâm nghe nhóm thánh nữ bàn tán xong liền vui sướng nhìn Đậu Đậu một cái.
“Không sao đâu, hồn đằng không dễ tu luyện ra như vậy, thử lại một lần có lẽ sẽ làm được thôi?”
Miệng cô ta nói vậy, kỳ thật trong lòng lại nghĩ: Ngươi là cái đồ ngu ngốc, muốn luyện ra hồn đằng? Nằm mơ đi!
Đậu Đậu lại thử một lần nữa, Tiểu Đằng liền chậm rãi chui ra từ mặt đất bên chân cô. Nó bưng hai bên mặt thiếu hai miếng thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức. Nó cảm thấy mạng mình thực khổ, đi theo một chủ nhân như vậy lại thiếu hai bên mặt còn chưa tính, thế mà còn bị lôi ra cho người ta nhìn. Cái mặt này của nó có thể gặp người sao?
Tiểu Đằng uất ức nhìn Đậu Đậu một cái, Đậu Đậu đưa tay sờ đầu nó an ủi. Xong rồi nhìn về phía Mạch Quỳnh Lâm đang run rẩy, đặc biệt vô tội, đặc biệt thuần khiết, “Đại tỷ, là làm thế này sao? Hình như ta làm được rồi! Đa tạ đại tỷ chỉ điểm!”
“Ha ha ha, phải vậy, phải vậy.”
Mạch Quỳnh Lâm muốn điên rồi. Tại sao? Tại sao nhanh vậy Mạch Phi đã có thể triệu ra hồn đằng?
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn, tiểu tiện nhân làm được, còn dùng vẻ mặt thành khẩn cảm ơn cô ta. Cô ta ngoài nói không cần cảm ơn ra còn có thể nói gì được nữa?
Vì thế trong ánh mắt “cảm kích” của Đậu Đậu, Mạch Quỳnh Lâm chỉ có thể bày vẻ mặt vui mừng khen Đậu Đậu học thật nhanh, kỳ thật trong lòng đã sớm điên lên rồi.
Vừa nghe Mạch Quỳnh Lâm nói cô học nhanh thì rất vui mừng, lập tức cười ha ha, vẻ mặt đơn thuần nói: “Vậy sao? Ta cũng biết mà. Hơn nữa đại tỷ có phát hiện ra không, hồn đằng của ta lớn hơn của ngươi nè!”
/1918
|