Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1414: Những ngày như vậy còn phải qua bao lâu? (2)
/1918
|
Thấy Đậu Đậu đi tới, Mạch Quỳnh Lâm không nhịn được lại bắt đầu giả bộ rộng lượng.
“Phi Nhi, sao muội tới muộn thế? Muội lại đây, có gì không hiểu tỷ tỷ có thể chỉ muội.”
Trong lòng Đậu Đậu cười lạnh, trên mặt lại tỏ ra biết nghe lời, “Được.”
Xong đi về phía Mạch Quỳnh Lâm, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
Một đám thánh nữ nhìn nhau sửng sốt, nhất là Bích Diểu, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.
Cô ta cảm thấy Mạch Phi này vừa nhìn đã biết là ngu ngốc, Mạch Quỳnh Lâm đã chán ghét còn cố tình đến bên cạnh cô ta, không phải ngốc thì là gì.
Còn lúc trước ở thánh nữ điện, lúc Đông Hạ trưởng lão truyền thụ thuật phòng the, động thủ bóp nát đạo cụ là chuyện người đầu óc bình thường sẽ làm sao?
“Mọi người tiếp tục, làm sao theo chiêu số sư phụ truyền thụ mà tu luyện. Xem có thể để Nhiễu Lan Đằng của các ngươi hiện ra hình thái không!”
“Hiện ra hình thái?”
Đậu Đậu nghi hoặc, không đợi trưởng lão thánh nữ trả lời, Mạch Quỳnh Lâm đã làm xong thuyết pháp hiện thân.
Đầu tiên là ấn ngón trỏ ngón giữa trên Nhiễu Lan Đằng, không biết nói gì đó, sau đó hoa văn Nhiễu Lan Đằng của cô ta chậm rãi hiện ra. Tiếp theo, một bé con cắn ngón tay chậm rãi hiện lên.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm bé con một lát, nghĩ đến em trai Tiểu Đằng hai má bị mất nửa nhà mình, đột nhiên không muốn nói chuyện.
Lúc trước cô vội vàng về nhà hỏi tình hình của mẹ nên cũng không có cảm tưởng gì. Bây giờ ngẫm lại, quả thực là khủng bố.
Nghĩ mà xem, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mi thanh mục tú, hai má thịt còn mang nét trẻ con… đột nhiên bị cắn hai phát ra hai lỗ thủng.
Thấy biểu tình kia của Đậu Đậu, Mạch Quỳnh Lâm còn tưởng cô bị thiên phú của mình dọa tới. Cô ta âm thầm vui sướng xong, lúc này mới bày ra bộ dáng tỷ tỷ tốt mở miệng, “Bây giờ muội không có cũng không sao, rất nhiều thánh nữ cũng thật lâu mới có. Hơn nữa có cũng không nhất định có thể lớn lên.”
“Có cũng không nhất định có thể lớn lên? Là ý gì?”
Chẳng lẽ em trai Tiểu Đằng nhà cô vẫn cứ thiếu má như vậy sao?
“Lúc trước Đằng Đằng là bộ dạng khoảng hai ba tuổi, thật vất vả mới lớn được đến bốn tuổi đấy.”
Giọng nói Mạch Quỳnh Lâm lộ vẻ khoe khoang, Đậu Đậu vẫn đang nghĩ đến Tiểu Đằng thiếu hai má nên không nghe ra chút nào.
Bích Diểu nhìn thấy, rõ ràng là ngốc không chịu được.
Thánh nữ nào chẳng biết hồn đằng khó sinh! Ai chẳng biết hồn đằng hình người chỉ có mình Mạch Quỳnh Lâm có! Ai chẳng biết Mạch Quỳnh Lâm có hồn đằng đầu tiên, giúp hồn đằng lớn lên nhanh hơn người khác!
Mạch Quỳnh Lâm làm bộ an ủi Mạch Phi, nhưng thực ra là đang khoe khoang. Đáng tiếc Mạch Phi nghe không hiểu, đã nghe không hiểu thì thôi, ngược lại còn gật đầu, còn à một tiếng, làm bộ đã hiểu…
“Phi Nhi, sao muội tới muộn thế? Muội lại đây, có gì không hiểu tỷ tỷ có thể chỉ muội.”
Trong lòng Đậu Đậu cười lạnh, trên mặt lại tỏ ra biết nghe lời, “Được.”
Xong đi về phía Mạch Quỳnh Lâm, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
Một đám thánh nữ nhìn nhau sửng sốt, nhất là Bích Diểu, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.
Cô ta cảm thấy Mạch Phi này vừa nhìn đã biết là ngu ngốc, Mạch Quỳnh Lâm đã chán ghét còn cố tình đến bên cạnh cô ta, không phải ngốc thì là gì.
Còn lúc trước ở thánh nữ điện, lúc Đông Hạ trưởng lão truyền thụ thuật phòng the, động thủ bóp nát đạo cụ là chuyện người đầu óc bình thường sẽ làm sao?
“Mọi người tiếp tục, làm sao theo chiêu số sư phụ truyền thụ mà tu luyện. Xem có thể để Nhiễu Lan Đằng của các ngươi hiện ra hình thái không!”
“Hiện ra hình thái?”
Đậu Đậu nghi hoặc, không đợi trưởng lão thánh nữ trả lời, Mạch Quỳnh Lâm đã làm xong thuyết pháp hiện thân.
Đầu tiên là ấn ngón trỏ ngón giữa trên Nhiễu Lan Đằng, không biết nói gì đó, sau đó hoa văn Nhiễu Lan Đằng của cô ta chậm rãi hiện ra. Tiếp theo, một bé con cắn ngón tay chậm rãi hiện lên.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm bé con một lát, nghĩ đến em trai Tiểu Đằng hai má bị mất nửa nhà mình, đột nhiên không muốn nói chuyện.
Lúc trước cô vội vàng về nhà hỏi tình hình của mẹ nên cũng không có cảm tưởng gì. Bây giờ ngẫm lại, quả thực là khủng bố.
Nghĩ mà xem, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mi thanh mục tú, hai má thịt còn mang nét trẻ con… đột nhiên bị cắn hai phát ra hai lỗ thủng.
Thấy biểu tình kia của Đậu Đậu, Mạch Quỳnh Lâm còn tưởng cô bị thiên phú của mình dọa tới. Cô ta âm thầm vui sướng xong, lúc này mới bày ra bộ dáng tỷ tỷ tốt mở miệng, “Bây giờ muội không có cũng không sao, rất nhiều thánh nữ cũng thật lâu mới có. Hơn nữa có cũng không nhất định có thể lớn lên.”
“Có cũng không nhất định có thể lớn lên? Là ý gì?”
Chẳng lẽ em trai Tiểu Đằng nhà cô vẫn cứ thiếu má như vậy sao?
“Lúc trước Đằng Đằng là bộ dạng khoảng hai ba tuổi, thật vất vả mới lớn được đến bốn tuổi đấy.”
Giọng nói Mạch Quỳnh Lâm lộ vẻ khoe khoang, Đậu Đậu vẫn đang nghĩ đến Tiểu Đằng thiếu hai má nên không nghe ra chút nào.
Bích Diểu nhìn thấy, rõ ràng là ngốc không chịu được.
Thánh nữ nào chẳng biết hồn đằng khó sinh! Ai chẳng biết hồn đằng hình người chỉ có mình Mạch Quỳnh Lâm có! Ai chẳng biết Mạch Quỳnh Lâm có hồn đằng đầu tiên, giúp hồn đằng lớn lên nhanh hơn người khác!
Mạch Quỳnh Lâm làm bộ an ủi Mạch Phi, nhưng thực ra là đang khoe khoang. Đáng tiếc Mạch Phi nghe không hiểu, đã nghe không hiểu thì thôi, ngược lại còn gật đầu, còn à một tiếng, làm bộ đã hiểu…
/1918
|