Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1425: Các người dựa vào đâu mà lục đồ Của ta? (1)
/1918
|
Đậu Đậu vừa nói vậy, Tú Tú nấp trong chỗ tối lập tức yên lặng rời khỏi. Cô ta nghĩ, con gái tiểu tiện nhân này sinh ra có thể ngửi được hương vị của cổ trùng nên mới dùng độc. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến ngay cả độc cũng bị ngửi ra!
Lúc đó chẳng phải cô không là ma sao? Sao lại có tính chất đặc biệt như vậy?
Không đúng! Cô ta đã nghe lời phu nhân dùng loại độc không sắc không vị không dễ phát hiện rồi mà!
Tiểu tiểu tiện nhân nhà tiểu tiện nhân sao có thể đoán được? Chẳng lẽ bởi vì nó là con của tiểu tiện nhân và Thần tộc sinh ra, cho nên mới sinh ra loại tính chất đặc biệt không giống bình thường này?
Đừng nói cổ bà không rõ, ngay cả mẹ ruột của đứa bé còn không rõ nữa là.
Nhưng mà không rõ thì kệ không rõ đi, Đậu Đậu tránh được một kiếp vẫn vui vẻ, bế con gái hôn mạnh một cái, vui vẻ như nhặt được bảo bối.
Đại Vu Sư lấy khăn lau ngân châm, trưởng lão vội vàng sợ hãi đi tới. Bà chỉ là một người dạy vẽ, sao lại xuất hiện loại chuyện này chứ?
Trưởng lão quyết định thật nhanh, “Vu Sư đại nhân, người… người xem... tra lần lượt từng người một?”
Đại Vu Sư cảm thấy đối phương đã có chuẩn bị từ trước, tra cũng không tra được gì, nhưng trên mặt vẫn nói, “Đóng cửa, không được để ai ra ngoài.”
Trưởng lão vâng dạ, vội vàng chạy ra đóng cửa đại điện lại.
Xong việc lại quay về đứng quy củ, “Vu Sư đại nhân, người xem, bắt đầu tra từ đâu?”
Đại Vu Sư nhíu mày, “Tra từ số một đi, lần lượt từng phòng một.”
“Vâng, vâng, Đại Vu Sư.”
Sau đó Đại Vu Sư bắt đầu đi tra xét, chỉ để lại Đậu Đậu đứng tại chỗ ôm con gái. Tra? Sao có thể tra ra được chứ?
Nếu cô nhớ không nhầm, ngay từ đầu con gái nghịch thuốc màu vẫn nghịch rất sung sướng. Đột nhiên giơ cái tay nhỏ bẩn nói thối không cho cô chạm vào, chính là lúc sau khi Đông Hạ trưởng lão đi.
Là Đông Hạ trưởng lão?
Sắc mặt Đậu Đậu khó coi, nhưng nghĩ lại thì thấy khả năng không lớn.
Đông Hạ trưởng lão không ngu như vậy, không có khả năng hạ độc cô trước mặt bao nhiêu người như thế. Trước mặt nhiều người, chỉ có một mình cô ta đến gian một trăm lẻ chín của cô, nếu cô xảy ra chuyện, người hiềm nghi lớn nhất chẳng phải rất rõ ràng là cô ta sao?
Nhưng Đậu Đậu phủ nhận không có nghĩa là những người khác không hoài nghi. Người đưa ra nghi vấn đầu tiên là Mạch Quỳnh Lâm.
Bởi vì cô ta là đệ tử được các trưởng lão trong thánh nữ các thích nhất nên cô ta ở gian số một, vì thế Đại Vu Sư điều tra, người đầu tiên chẳng phải là cô ta sao?
Sao cô ta có thể ngồi chờ chết?
Sao có thể trơ mắt nhìn cổ bà ẩn núp trong thân thể Tú Tú bị phát hiện được?
Vì vậy cô ta phải dời lực chú ý của Đại Vu Sư đi, vừa mở miệng là, “Các ngươi dựa vào đâu mà đòi lục đồ của ta? Ta cách gian một trăm lẻ chín xa như vậy, lại là chị ruột của Phi Nhi, sao ta có thể hại muội ấy? Ở gần mới có cơ hội làm!”
Đại Vu Sư nhíu mày, tay trưởng lão dạy vẽ đang tìm kiếm liền buông xuống, “Vu Sư đại nhân, Quỳnh Lâm nói rất đúng, cô ta cách Mạch Phi xa như vậy, không có cơ hội hạ độc được.”
Lúc đó chẳng phải cô không là ma sao? Sao lại có tính chất đặc biệt như vậy?
Không đúng! Cô ta đã nghe lời phu nhân dùng loại độc không sắc không vị không dễ phát hiện rồi mà!
Tiểu tiểu tiện nhân nhà tiểu tiện nhân sao có thể đoán được? Chẳng lẽ bởi vì nó là con của tiểu tiện nhân và Thần tộc sinh ra, cho nên mới sinh ra loại tính chất đặc biệt không giống bình thường này?
Đừng nói cổ bà không rõ, ngay cả mẹ ruột của đứa bé còn không rõ nữa là.
Nhưng mà không rõ thì kệ không rõ đi, Đậu Đậu tránh được một kiếp vẫn vui vẻ, bế con gái hôn mạnh một cái, vui vẻ như nhặt được bảo bối.
Đại Vu Sư lấy khăn lau ngân châm, trưởng lão vội vàng sợ hãi đi tới. Bà chỉ là một người dạy vẽ, sao lại xuất hiện loại chuyện này chứ?
Trưởng lão quyết định thật nhanh, “Vu Sư đại nhân, người… người xem... tra lần lượt từng người một?”
Đại Vu Sư cảm thấy đối phương đã có chuẩn bị từ trước, tra cũng không tra được gì, nhưng trên mặt vẫn nói, “Đóng cửa, không được để ai ra ngoài.”
Trưởng lão vâng dạ, vội vàng chạy ra đóng cửa đại điện lại.
Xong việc lại quay về đứng quy củ, “Vu Sư đại nhân, người xem, bắt đầu tra từ đâu?”
Đại Vu Sư nhíu mày, “Tra từ số một đi, lần lượt từng phòng một.”
“Vâng, vâng, Đại Vu Sư.”
Sau đó Đại Vu Sư bắt đầu đi tra xét, chỉ để lại Đậu Đậu đứng tại chỗ ôm con gái. Tra? Sao có thể tra ra được chứ?
Nếu cô nhớ không nhầm, ngay từ đầu con gái nghịch thuốc màu vẫn nghịch rất sung sướng. Đột nhiên giơ cái tay nhỏ bẩn nói thối không cho cô chạm vào, chính là lúc sau khi Đông Hạ trưởng lão đi.
Là Đông Hạ trưởng lão?
Sắc mặt Đậu Đậu khó coi, nhưng nghĩ lại thì thấy khả năng không lớn.
Đông Hạ trưởng lão không ngu như vậy, không có khả năng hạ độc cô trước mặt bao nhiêu người như thế. Trước mặt nhiều người, chỉ có một mình cô ta đến gian một trăm lẻ chín của cô, nếu cô xảy ra chuyện, người hiềm nghi lớn nhất chẳng phải rất rõ ràng là cô ta sao?
Nhưng Đậu Đậu phủ nhận không có nghĩa là những người khác không hoài nghi. Người đưa ra nghi vấn đầu tiên là Mạch Quỳnh Lâm.
Bởi vì cô ta là đệ tử được các trưởng lão trong thánh nữ các thích nhất nên cô ta ở gian số một, vì thế Đại Vu Sư điều tra, người đầu tiên chẳng phải là cô ta sao?
Sao cô ta có thể ngồi chờ chết?
Sao có thể trơ mắt nhìn cổ bà ẩn núp trong thân thể Tú Tú bị phát hiện được?
Vì vậy cô ta phải dời lực chú ý của Đại Vu Sư đi, vừa mở miệng là, “Các ngươi dựa vào đâu mà đòi lục đồ của ta? Ta cách gian một trăm lẻ chín xa như vậy, lại là chị ruột của Phi Nhi, sao ta có thể hại muội ấy? Ở gần mới có cơ hội làm!”
Đại Vu Sư nhíu mày, tay trưởng lão dạy vẽ đang tìm kiếm liền buông xuống, “Vu Sư đại nhân, Quỳnh Lâm nói rất đúng, cô ta cách Mạch Phi xa như vậy, không có cơ hội hạ độc được.”
/1918
|