Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1426: Các người dựa vào đâu mà lục đồ Của ta? (2)
/1918
|
Trưởng lão dạy vẽ vừa nói vậy thì Đại Vu Sư trầm tư một lát liền quyết đoán “tin” rằng Mạch Quỳnh Lâm là hung thủ. Cho dù không phải Mạch Quỳnh Lâm tự mình động thủ thì cũng là sai người ra tay.
Một khi đã vậy, bên ngoài y cũng làm ra vẻ tin tưởng. Dù sao bây giờ thiên phú của Mạch Phi ngày càng càng rõ ràng, Mạch Quỳnh Lâm không nhằm vào cô là không có khả năng.
Vấn đề bây giờ là làm thế nào mới có thể giấu được Ma quân, để ông ta không biết thiên phú của cô.
Y đã xóa đi tính toán ban đầu của mình. Để Ma quân che chở Mạch Phi đúng là rất mạo hiểm.
Ma quân luôn luôn là người có tâm tư kín đáo, lỡ như ông ta nhận ra gì đó thì mỗi phút mỗi giây Mạch Phi đều có thể chết dưới tay ông ta!
Vì thế Đại Vu Sư liền làm bộ tin tưởng Mạch Quỳnh Lâm, quay đầu tiếp tục đi tra các gian khác.
Kết quả rất rõ ràng, căn bản không hề có chỗ nào khả nghi.
Đối với chuyện này, trưởng lão dạy vẽ tỏ vẻ, “Vu Sư đại nhân, bây giờ người tin rồi chứ? Thánh nữ trong Thánh nữ các chúng ta sẽ không làm ra loại chuyện âm hiểm thế này!”
Đại Vu Sư, “...”
Y vì muốn diễn tốt vở kịch này, chỉ có thể hắng giọng, “Ma vừa mới tới chỗ này còn có Đông Hạ trưởng lão nữa.”
Y thốt ra lời này, nhóm thánh nữ vừa mới được giải trừ hiềm liền nghi lập tức high. Hay lắm hay lắm, hôm nay đi học thực con mẹ nó đúng đắn mà!
“Khụ, Đông Hạ trưởng lão sẽ không làm chuyện như vậy đâu.” Trưởng lão dạy vẽ thành khẩn nói, “Nói không chừng là người khác hạ độc, ta nhớ lúc trước không phải Mạch Phi có nhận một món quà sao. Có lẽ lễ vật không có độc nhưng mà bên trong lại đựng một loại thuốc đụng phải thuốc màu sẽ biến thành độc gì đó cũng nên.”
“Vậy ý của trưởng lão là quà ta tặng có độc?”
Một giọng nam cà lơ phất phơ vang vào từ cửa đại điện, biếng nhác giống như vừa mới tỉnh ngủ.
“Tứ công tử?”
Không ít thánh nữ đều kinh ngạc, kinh ngạc xong đều cúi người hành lễ.
Người đàn ông gọi tứ công tử, à không, nam ma gọi tứ công tử hừ vài tiếng, lung la lung lay đi vào trong, lúc đi ngang qua Mạch Quỳnh Lâm cũng nói một tiếng biểu muội*.
* Em họ
Mạch Quỳnh Lâm không muốn đáp lại anh ta. Ai bảo y tặng quà cho Mạch Phi? Anh em họ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết cô ta và Mạch Phi không hợp nhau sao?
Cô ta nghe mẹ nói, lúc trước ở Nhân giới, anh ta đã vì Mạch Phi mà thả cho hai người không quan trọng một mạng.
Vì thế Mạch Quỳnh Lâm chỉ ừ, coi như trả lời.
Tứ công tử cũng không để ý, mỉm cười, lững thững đi đến gian một trăm lẻ chín của Đậu Đậu.
Một khi đã vậy, bên ngoài y cũng làm ra vẻ tin tưởng. Dù sao bây giờ thiên phú của Mạch Phi ngày càng càng rõ ràng, Mạch Quỳnh Lâm không nhằm vào cô là không có khả năng.
Vấn đề bây giờ là làm thế nào mới có thể giấu được Ma quân, để ông ta không biết thiên phú của cô.
Y đã xóa đi tính toán ban đầu của mình. Để Ma quân che chở Mạch Phi đúng là rất mạo hiểm.
Ma quân luôn luôn là người có tâm tư kín đáo, lỡ như ông ta nhận ra gì đó thì mỗi phút mỗi giây Mạch Phi đều có thể chết dưới tay ông ta!
Vì thế Đại Vu Sư liền làm bộ tin tưởng Mạch Quỳnh Lâm, quay đầu tiếp tục đi tra các gian khác.
Kết quả rất rõ ràng, căn bản không hề có chỗ nào khả nghi.
Đối với chuyện này, trưởng lão dạy vẽ tỏ vẻ, “Vu Sư đại nhân, bây giờ người tin rồi chứ? Thánh nữ trong Thánh nữ các chúng ta sẽ không làm ra loại chuyện âm hiểm thế này!”
Đại Vu Sư, “...”
Y vì muốn diễn tốt vở kịch này, chỉ có thể hắng giọng, “Ma vừa mới tới chỗ này còn có Đông Hạ trưởng lão nữa.”
Y thốt ra lời này, nhóm thánh nữ vừa mới được giải trừ hiềm liền nghi lập tức high. Hay lắm hay lắm, hôm nay đi học thực con mẹ nó đúng đắn mà!
“Khụ, Đông Hạ trưởng lão sẽ không làm chuyện như vậy đâu.” Trưởng lão dạy vẽ thành khẩn nói, “Nói không chừng là người khác hạ độc, ta nhớ lúc trước không phải Mạch Phi có nhận một món quà sao. Có lẽ lễ vật không có độc nhưng mà bên trong lại đựng một loại thuốc đụng phải thuốc màu sẽ biến thành độc gì đó cũng nên.”
“Vậy ý của trưởng lão là quà ta tặng có độc?”
Một giọng nam cà lơ phất phơ vang vào từ cửa đại điện, biếng nhác giống như vừa mới tỉnh ngủ.
“Tứ công tử?”
Không ít thánh nữ đều kinh ngạc, kinh ngạc xong đều cúi người hành lễ.
Người đàn ông gọi tứ công tử, à không, nam ma gọi tứ công tử hừ vài tiếng, lung la lung lay đi vào trong, lúc đi ngang qua Mạch Quỳnh Lâm cũng nói một tiếng biểu muội*.
* Em họ
Mạch Quỳnh Lâm không muốn đáp lại anh ta. Ai bảo y tặng quà cho Mạch Phi? Anh em họ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết cô ta và Mạch Phi không hợp nhau sao?
Cô ta nghe mẹ nói, lúc trước ở Nhân giới, anh ta đã vì Mạch Phi mà thả cho hai người không quan trọng một mạng.
Vì thế Mạch Quỳnh Lâm chỉ ừ, coi như trả lời.
Tứ công tử cũng không để ý, mỉm cười, lững thững đi đến gian một trăm lẻ chín của Đậu Đậu.
/1918
|