Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1476: Nhiễu lan đằng chín lá, thiên mệnh ma chủ, cô ấy đã định trước sẽ là chủ nhân của vạn d
/1918
|
Chẳng trách người tu đạo trên thế đạo này tu mãi tu mãi rồi rơi vào Ma đạo, bởi vì Ma đạo có thể ăn gian!
Đương nhiên, ăn gian là không tốt, ăn gian là không đúng, ăn gian... không có lợi cho hài hòa xã hội không có lợi cho sự ổn định và hòa bình lâu dài của đất nước! Lúc có thể làm đến nơi đến chốn thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Nếu không mọi người cứ ăn gian đi đánh boss, vậy ai làm phông nền để nổi bật lên anh hùng chứ?
Có phải cô muốn ăn gian đâu. Đây là trời cao muốn cô ăn gian! Đây là cô chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh thuận tiện thuận theo dòng chảy phát triển của thời đại mà thôi!
Quyết định xong, Đậu Đậu hung hăng cắn một miệng thịt, xong rồi lại giơ cánh tay không chịu khống chế lên, nghĩ cách từ từ dung hợp.
Yêu Nghiệt đứng xem cả quá trình, cuối cùng vẫn không nhịn được có chút tức giận, “Dịch Xuân Thu, ngươi có ý gì hả? Bảo cô ấy lật đổ Ma quân, thành lập chính quyền mới, sau đó trở thành Ma quân mới? Ngươi tưởng là ta sẽ đồng ý sao?”
Đại Vu Sư nghe vậy liền cười, “Ha ha ha, Cửu điện hạ, ngươi không đồng ý thì còn có thể làm thế nào? Long cốt của ngươi không biết đang nằm ở cái góc xó xỉnh nào trên thiên đình nữa kìa. Hơn nữa ta đã sớm nói rồi, ngươi không thể hủy cô ấy, ngươi cũng không hủy được cô ấy. Nhiễu Lan Đằng chín lá, thiên mệnh ma chủ, cô ấy đã định trước sẽ là chủ nhân của vạn dặm giang sơn! Ai cũng không thay đổi được...”
Đại Vu Sư nói rồi tự phát tự giác cắt lợn rừng ăn, “Thứ ngươi có thể lựa chọn chính là giúp hay không giúp thôi. Nhưng ngươi lựa chọn thế nào đều không quan trọng, có ngươi giúp thì sẽ nhanh hơn, ngươi không giúp thì sẽ chậm hơn, không hề ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”
Yêu Nghiệt suýt nữa bị Đại Vu Sư làm cho tức điên, cái tay cầm cành cây hơi dùng sức, cả con lợn rừng rơi vào trong đống lửa.
Đậu nào đó nhấc cánh tay không chịu khống chế nghiên cứu làm sao để ăn gian mới vừa đi chưa được hai bước, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, lập tức đau lòng.
“Ôi chao! Chuyện gì thế hả, em còn chưa ăn con lợn rừng đó đâu đấy!”
Đậu Đậu căng thẳng chạy tới nhìn lưng con lợn vẫn chưa bị ảnh hưởng đến, quả quyết hạ đao cướp ra.
Sau đó cô đã gặp chuyện rồi, bởi vì… một đám lợn rừng đang chạy về phía bên này!
Mấy người bọn họ giết đồng bào của người ta nướng thịt ăn, người ta có thể đồng ý hả? Đều là động vật có ma lực, ai không biết trả thù chứ?
Đậu Đậu còn chưa kịp nhét miếng thịt quay vào miệng, đã được Yêu Nghiệt bế lên rồi. Một con lợn rừng vồ hụt, nhảy vào trong đống lửa, nhếch mép hừ hừ với Đậu Đậu, Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra một lúc lâu, cử động ngón tay, kinh ngạc phát hiện, “Này! Có thể cử động rồi!”
“Cẩn thận!”
Một con lợn rừng tấn công từ phía sau, bị Đại Vu Sư vung đao chém đầu.
Yêu Nghiệt cau mày ôm Đậu Đậu chặt hơn, lúc đang do dự có nên dùng yêu lực trực tiếp xử lý đám lâu la này không, Đậu Đậu đã khẽ đẩy vai hắn, “Thả em xuống đi, không ăn thì phí, cùng lắm là ngất một lúc thôi.”
“... Được.”
Sau đó hắn thả Đậu Đậu xuống, yên lặng đứng ở bên cạnh suy nghĩ về đời người, yên lặng nhìn cô không dễ dàng giết chết một đàn lợn rừng.
Sau khi một đàn lợn rừng tập thể nằm xuống, Đậu Đậu thở phào, đi tới bên cạnh Yêu Nghiệt nhìn hắn một cái, quả quyết yên tâm ngất đi.
Yêu Nghiệt đỡ lấy cô, cũng suy nghĩ gần xong về đời người rồi. Nếu cô nhất định phải đi con đường này, vậy trên con đường này, làm sao có thể không có hắn?
Đương nhiên, ăn gian là không tốt, ăn gian là không đúng, ăn gian... không có lợi cho hài hòa xã hội không có lợi cho sự ổn định và hòa bình lâu dài của đất nước! Lúc có thể làm đến nơi đến chốn thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Nếu không mọi người cứ ăn gian đi đánh boss, vậy ai làm phông nền để nổi bật lên anh hùng chứ?
Có phải cô muốn ăn gian đâu. Đây là trời cao muốn cô ăn gian! Đây là cô chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh thuận tiện thuận theo dòng chảy phát triển của thời đại mà thôi!
Quyết định xong, Đậu Đậu hung hăng cắn một miệng thịt, xong rồi lại giơ cánh tay không chịu khống chế lên, nghĩ cách từ từ dung hợp.
Yêu Nghiệt đứng xem cả quá trình, cuối cùng vẫn không nhịn được có chút tức giận, “Dịch Xuân Thu, ngươi có ý gì hả? Bảo cô ấy lật đổ Ma quân, thành lập chính quyền mới, sau đó trở thành Ma quân mới? Ngươi tưởng là ta sẽ đồng ý sao?”
Đại Vu Sư nghe vậy liền cười, “Ha ha ha, Cửu điện hạ, ngươi không đồng ý thì còn có thể làm thế nào? Long cốt của ngươi không biết đang nằm ở cái góc xó xỉnh nào trên thiên đình nữa kìa. Hơn nữa ta đã sớm nói rồi, ngươi không thể hủy cô ấy, ngươi cũng không hủy được cô ấy. Nhiễu Lan Đằng chín lá, thiên mệnh ma chủ, cô ấy đã định trước sẽ là chủ nhân của vạn dặm giang sơn! Ai cũng không thay đổi được...”
Đại Vu Sư nói rồi tự phát tự giác cắt lợn rừng ăn, “Thứ ngươi có thể lựa chọn chính là giúp hay không giúp thôi. Nhưng ngươi lựa chọn thế nào đều không quan trọng, có ngươi giúp thì sẽ nhanh hơn, ngươi không giúp thì sẽ chậm hơn, không hề ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”
Yêu Nghiệt suýt nữa bị Đại Vu Sư làm cho tức điên, cái tay cầm cành cây hơi dùng sức, cả con lợn rừng rơi vào trong đống lửa.
Đậu nào đó nhấc cánh tay không chịu khống chế nghiên cứu làm sao để ăn gian mới vừa đi chưa được hai bước, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, lập tức đau lòng.
“Ôi chao! Chuyện gì thế hả, em còn chưa ăn con lợn rừng đó đâu đấy!”
Đậu Đậu căng thẳng chạy tới nhìn lưng con lợn vẫn chưa bị ảnh hưởng đến, quả quyết hạ đao cướp ra.
Sau đó cô đã gặp chuyện rồi, bởi vì… một đám lợn rừng đang chạy về phía bên này!
Mấy người bọn họ giết đồng bào của người ta nướng thịt ăn, người ta có thể đồng ý hả? Đều là động vật có ma lực, ai không biết trả thù chứ?
Đậu Đậu còn chưa kịp nhét miếng thịt quay vào miệng, đã được Yêu Nghiệt bế lên rồi. Một con lợn rừng vồ hụt, nhảy vào trong đống lửa, nhếch mép hừ hừ với Đậu Đậu, Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra một lúc lâu, cử động ngón tay, kinh ngạc phát hiện, “Này! Có thể cử động rồi!”
“Cẩn thận!”
Một con lợn rừng tấn công từ phía sau, bị Đại Vu Sư vung đao chém đầu.
Yêu Nghiệt cau mày ôm Đậu Đậu chặt hơn, lúc đang do dự có nên dùng yêu lực trực tiếp xử lý đám lâu la này không, Đậu Đậu đã khẽ đẩy vai hắn, “Thả em xuống đi, không ăn thì phí, cùng lắm là ngất một lúc thôi.”
“... Được.”
Sau đó hắn thả Đậu Đậu xuống, yên lặng đứng ở bên cạnh suy nghĩ về đời người, yên lặng nhìn cô không dễ dàng giết chết một đàn lợn rừng.
Sau khi một đàn lợn rừng tập thể nằm xuống, Đậu Đậu thở phào, đi tới bên cạnh Yêu Nghiệt nhìn hắn một cái, quả quyết yên tâm ngất đi.
Yêu Nghiệt đỡ lấy cô, cũng suy nghĩ gần xong về đời người rồi. Nếu cô nhất định phải đi con đường này, vậy trên con đường này, làm sao có thể không có hắn?
/1918
|