Đừng hỏi sao bọn họ lại biết, bọn họ chính là bỗng nhiên nhặt được một con chim bồ câu từ trên trời rơi xuống...
Sau khi biết tam quan của bọn họ đã nổ tung!
Hút lấy công lực của người khác! Thứ cho bọn họ kiến thức nông cạn còn chưa bao giờ nghe thấy loại Lô đỉnh này!
Không phải chỉ có Ma tộc mới dùng Lô đỉnh để luyện công à? Sao còn có thể có Lô đỉnh làm ngược lại như vậy thế?
Không được, phải nói cho Quân thượng biết! Chuyện này quá đáng sợ! Ngộ nhỡ cuối cùng không bắt được cô đã bị cô hút chết rồi thì làm thế nào?
Vì vậy đội trưởng đội hộ vệ quyết đoán kịp thời, vừa gặm lương khô vừa sai sứ giả mới đến truyền lời tiếp tục chạy về Ma đô.
Lúc trước sứ giả đã chạy qua đó một lần rồi, trước đó chủ yếu là nói cho Ma quân biết tung tích đứa con bất hiếu của Mạch gia, thuận tiện đáng tiếc cho Mạch Nhị tiểu thư, tuổi còn trẻ đã bị đưa vào rừng sương mù hương tiêu ngọc vẫn đi đời nhà ma. Cuối cùng lại ca ngợi Đại Vu Sư, vì tình yêu mà lại không tiếc hy sinh xông vào rừng sương mù tuẫn táng.
Đúng, không sai, sứ giả đã nói như vậy.
Không biết là kẻ bị bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì ở đâu ra, sống một nghìn tám trăm năm mà đức hạnh lại y như Tên Ngốc. Gã lại nói với Ma quân là Đại Vu Sư đi tuẫn táng!
Sao gã không nghĩ Đại Vu Sư lúc đó là đi cùng Đậu Đậu Mạch Truy vào đó chứ?
Dưới tình huống bình thường không phải nên cứu người ra à?
Có điều cũng may đầu óc thần kỳ của sứ giả này lại giải thích hợp tình hợp lý, nếu không Ma quân đã sớm nghi ngờ Đại Vu Sư rồi.
Tóm lại, Ma quân đã tin sứ giả, tiếp tục tin tưởng sự trung thành của Đại Vu Sư, tin tưởng xong tin tưởng đủ rồi, liền nói với sứ giả tạm thời canh gác, nhỡ đâu bọn họ còn sống ra ngoài lại không có chỗ cầu cứu.
Sứ giả lắc lư chạy lại, trở lại vừa nghe thấy lời của đội trưởng đội hộ vệ thì mặt lập tức đần ra.
“Đùa cái gì thế hả? Kỹ năng thiên phú của Mạch Phi đã thức tỉnh rồi? là có thể hấp thu công lực của người khác?”
Đội trưởng đội hộ vệ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi mau trở về nói cho Quân thượng biết đi!”
“... Rõ!”
Vì vậy sứ giả sụp đổ rời đi, hoàn toàn nghi ngờ cuộc sống. Nếu như Mạch Phi là cái thiên phú đó, vậy há chẳng phải cô vào rừng sương mù cũng chưa chắc sẽ chết sao?
Nếu như cô là cái thiên phú đó, vậy cứ theo đà này chẳng phải rất nhanh cô sẽ có thể đuổi kịp Ma quân rồi à?
Nghĩ như vậy thật quá đáng sợ, sứ giả ngựa không dừng vó đi tìm Ma quân.
Lúc đó Ma quân đang đối phó với Mạch Quỳnh Lâm, lúc đang cảm thấy cô ta phiền phức thì nghe thấy sứ giả đến, vội vàng giống như tìm được cớ truyền gã vào.
Mạch Quỳnh Lâm mượn cớ quan tâm tung tích của em gái mà ở lại, vừa nghe thấy đã lập tức kinh ngạc, “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem? Mạch Phi thức tỉnh thiên phú rồi?”
Cô ta còn kích động hơn cả Ma quân, bởi vì theo cô ta nghĩ thì Mạch Phi đã chết rồi!
Vào rừng sương mù làm sao còn có thể sống được? Cho dù còn sống thì cũng chẳng khác cái chết là bao? Thế nào mà còn thức tỉnh thiên phú được chứ?
Sứ giả cũng không hiểu, chỉ có thể biết cái gì nói cái đó, “Bây giờ Mạch Nhị tiểu thư vẫn đang ở trong rừng sương mù, sống hay chết vẫn chưa biết. Quân thượng, người xem chuyện này…”
“Giết đi!”
Ma quân khẽ mở đôi môi mỏng, mắt lóe lên __ Mạch Phi lại là thiên phú như vậy!
Tốt, rất tốt! Xem ra Đại Vu Sư ông ta luôn tín nhiệm đã giấu ông ta làm gì đó rồi...
“Giết… giết đi?”
Sứ giả trừng mắt ngẩn ra, “Quân thượng, người người người… có lẽ người chưa nghe rõ rồi, bọn họ đều ở trong rừng sương mù, sống hay chết vẫn chưa biết, giết… giết thế nào?”
“Các ngươi không biết đốt rừng à? Giữ lại cánh rừng đó cũng không có tác dụng gì, cháy rồi thì bản quân cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
Sau khi biết tam quan của bọn họ đã nổ tung!
Hút lấy công lực của người khác! Thứ cho bọn họ kiến thức nông cạn còn chưa bao giờ nghe thấy loại Lô đỉnh này!
Không phải chỉ có Ma tộc mới dùng Lô đỉnh để luyện công à? Sao còn có thể có Lô đỉnh làm ngược lại như vậy thế?
Không được, phải nói cho Quân thượng biết! Chuyện này quá đáng sợ! Ngộ nhỡ cuối cùng không bắt được cô đã bị cô hút chết rồi thì làm thế nào?
Vì vậy đội trưởng đội hộ vệ quyết đoán kịp thời, vừa gặm lương khô vừa sai sứ giả mới đến truyền lời tiếp tục chạy về Ma đô.
Lúc trước sứ giả đã chạy qua đó một lần rồi, trước đó chủ yếu là nói cho Ma quân biết tung tích đứa con bất hiếu của Mạch gia, thuận tiện đáng tiếc cho Mạch Nhị tiểu thư, tuổi còn trẻ đã bị đưa vào rừng sương mù hương tiêu ngọc vẫn đi đời nhà ma. Cuối cùng lại ca ngợi Đại Vu Sư, vì tình yêu mà lại không tiếc hy sinh xông vào rừng sương mù tuẫn táng.
Đúng, không sai, sứ giả đã nói như vậy.
Không biết là kẻ bị bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì ở đâu ra, sống một nghìn tám trăm năm mà đức hạnh lại y như Tên Ngốc. Gã lại nói với Ma quân là Đại Vu Sư đi tuẫn táng!
Sao gã không nghĩ Đại Vu Sư lúc đó là đi cùng Đậu Đậu Mạch Truy vào đó chứ?
Dưới tình huống bình thường không phải nên cứu người ra à?
Có điều cũng may đầu óc thần kỳ của sứ giả này lại giải thích hợp tình hợp lý, nếu không Ma quân đã sớm nghi ngờ Đại Vu Sư rồi.
Tóm lại, Ma quân đã tin sứ giả, tiếp tục tin tưởng sự trung thành của Đại Vu Sư, tin tưởng xong tin tưởng đủ rồi, liền nói với sứ giả tạm thời canh gác, nhỡ đâu bọn họ còn sống ra ngoài lại không có chỗ cầu cứu.
Sứ giả lắc lư chạy lại, trở lại vừa nghe thấy lời của đội trưởng đội hộ vệ thì mặt lập tức đần ra.
“Đùa cái gì thế hả? Kỹ năng thiên phú của Mạch Phi đã thức tỉnh rồi? là có thể hấp thu công lực của người khác?”
Đội trưởng đội hộ vệ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi mau trở về nói cho Quân thượng biết đi!”
“... Rõ!”
Vì vậy sứ giả sụp đổ rời đi, hoàn toàn nghi ngờ cuộc sống. Nếu như Mạch Phi là cái thiên phú đó, vậy há chẳng phải cô vào rừng sương mù cũng chưa chắc sẽ chết sao?
Nếu như cô là cái thiên phú đó, vậy cứ theo đà này chẳng phải rất nhanh cô sẽ có thể đuổi kịp Ma quân rồi à?
Nghĩ như vậy thật quá đáng sợ, sứ giả ngựa không dừng vó đi tìm Ma quân.
Lúc đó Ma quân đang đối phó với Mạch Quỳnh Lâm, lúc đang cảm thấy cô ta phiền phức thì nghe thấy sứ giả đến, vội vàng giống như tìm được cớ truyền gã vào.
Mạch Quỳnh Lâm mượn cớ quan tâm tung tích của em gái mà ở lại, vừa nghe thấy đã lập tức kinh ngạc, “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem? Mạch Phi thức tỉnh thiên phú rồi?”
Cô ta còn kích động hơn cả Ma quân, bởi vì theo cô ta nghĩ thì Mạch Phi đã chết rồi!
Vào rừng sương mù làm sao còn có thể sống được? Cho dù còn sống thì cũng chẳng khác cái chết là bao? Thế nào mà còn thức tỉnh thiên phú được chứ?
Sứ giả cũng không hiểu, chỉ có thể biết cái gì nói cái đó, “Bây giờ Mạch Nhị tiểu thư vẫn đang ở trong rừng sương mù, sống hay chết vẫn chưa biết. Quân thượng, người xem chuyện này…”
“Giết đi!”
Ma quân khẽ mở đôi môi mỏng, mắt lóe lên __ Mạch Phi lại là thiên phú như vậy!
Tốt, rất tốt! Xem ra Đại Vu Sư ông ta luôn tín nhiệm đã giấu ông ta làm gì đó rồi...
“Giết… giết đi?”
Sứ giả trừng mắt ngẩn ra, “Quân thượng, người người người… có lẽ người chưa nghe rõ rồi, bọn họ đều ở trong rừng sương mù, sống hay chết vẫn chưa biết, giết… giết thế nào?”
“Các ngươi không biết đốt rừng à? Giữ lại cánh rừng đó cũng không có tác dụng gì, cháy rồi thì bản quân cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
/1918
|