Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1575: Giao long cốt của ca ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng! (1)
/1918
|
Quan Tinh Tú nhíu mày, mãi lâu sau mới thở dài, “Bệ hạ, thiên mệnh thật là khó mà, thất tinh liên thủ thiên hạ đổi chủ, hiện giờ đã có ba vị sắp hội tụ rồi!”
“Ba vị?”
Ngọc Đế nghe xong liền không vui, “Ngày trước chẳng phải bảo ngươi làm loạn chúng rồi sao!”
“Lão thần đã làm loạn rồi! Nhưng giấy không bọc được lửa, sớm muộn bọn họ cũng sẽ biết. Theo thần thấy, cái gì cũng không phải nữa, người vẫn nên lên kế hoạch trả lại long cốt cho vị thần của Đông Hải sớm một chút thì hơn.”
Quan Tinh Tú tận tình khuyên bảo, cuối cùng đến cả việc chiều hướng chung cả thiên hạ chính là chia tách lâu rồi buộc phải hợp, hợp lại lâu rồi buộc phải tách cũng đã lôi ra, Ngọc Đế nghe xong tâm trạng buồn bực, nghĩ đến Đông Hải vẫn còn một tên tiểu quỷ đang ở đây lục lọi tìm kiếm, nổi giận đùng đùng liền bỏ đi mất.
Tiểu Thập đã lật tung Lão Quân Các đến cả nửa tiếng đồng hồ, đừng nói là long cốt, đến cả một mảnh xương cậu cũng không tìm thấy.
Nhưng không tìm thấy cũng là một chuyện hay, ít ra chứng minh được long cốt của anh trai cậu không bị Lão Quân ném vào lò luyện đơn.
Tiểu Thập ra khỏi Lão Quân Các, vừa nghĩ định đi đến chỗ của Bách Hoa Tiên Tử, nghĩ đến Hà Chính Trực, lập tức quay đầu đi đến cung điện của Ngọc Đế.
Thật không ngờ, chân trước cậu vừa mới đi, chân sau Ngọc Đế đã chạy đến chỗ Bách Hoa Tiên Tử, giấu giếm cẩn mật lấy một thứ gì đó ra ngoài, lén lút vụng trộm mang đến Lão Quân Các.
Giấu xong, Ngọc Đế thở phào, đang định tiếp tục trở về trông coi Tinh Thần Các, vừa quay người một cái đã nhìn thấy Tiểu Thập đứng ôm tay không biết đã nhìn ông ta được bao lâu rồi.
“Giấu đi, tiếp tục giấu.”
Tiểu Thập vô cùng nghiêm túc nhìn Ngọc Đế một cái, ánh mắt nghiêm nghị, trên người tự động khoác lên một lớp chiến giáp màu bạc.
Cậu biết sẽ như vậy mà!
Bởi vì nếu là cậu, cậu sẽ không để cố định nơi cất giấu long cốt.
Cho nên cậu cố tình lật tung Lão Quân Các lên, diễn kịch xong rồi, cứ đợi Ngọc Đế chạy qua đây thôi.
Vốn dĩ cậu cũng chỉ là phỏng đoán, ai biết được Ngọc Đế thực sự lại không thể chờ đợi được mà chuyển đi luôn.
Nơi cậu không muốn đến tìm nhất chính là nơi Bách Hoa Tiên Tử ở, Thiên Đình rộng lớn như thế, nhiều tòa nhà như thế, nếu Ngọc Đế không di chuyển, cậu có tìm hết một lượt cuối cùng bất đắc dĩ phải đến chỗ của Bách Hoa Tiên Tử thì ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày. Đáng tiếc, Ngọc Đế ngu ngốc quá!
Nghĩ đến đây, Tiểu Thập xách một cây thương dài ra, “Giao long cốt của ca ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Ngọc Đế gần như muốn phát điên, “Ly Tử An, ngươi nói linh tinh cái gì thế? Long cốt nào, ta không hiểu!”
Nói xong, gẩy gẩy long cốt đang ở bên dưới lớp tro trong lò luyện đan ra, giấu vào tà áo trước ngực.
Tiểu Thập tức giận đến bật cười, không nói nhiều với ông ta nữa, xách cây thương dài tiến lên cướp đoạt.
Ngọc Đế nào có phải đối thủ của Tiểu Thập, chẳng cần đến một lúc đã thua rồi.
Long cốt của Yêu Nghiệt vừa động thì hắn đột nhiên bừng tỉnh, Yêu Nghiệt ngồi dậy nheo mắt lại cảm nhận một lúc, đối diện với ánh mắt không hiểu ra sao của Đậu Đậu.
“Sao thế?”
Đậu Đậu hỏi, rồi vỗ vỗ lưng hắn, “Mơ thấy ác mộng à?”
Yêu Nghiệt lắc đầu nói không phải, đang định nói long cốt của hắn có khả năng đã được Tiểu Thập tìm ra rồi thì Mạch Lăng đã đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Yêu Nghiệt liền kích động nhảy vào trong, “Cậu theo đến đây từ lúc nào vậy? Cậu không sợ chết à?”
Tối qua Yêu Nghiệt thực sự quá đen nên Mạch Lăng căn bản không phát hiện ra hắn. Lại cộng thêm trước đó Yêu Nghiệt đều ẩn thân ở bên cạnh Đậu Đậu, và cả việc Mạch Lăng chưa từng cảm thấy Yêu Nghiệt sẽ là loại không có tính toán hay trong đầu mà lại mù quáng đi theo đến tận đây như vậy.
Cho nên anh ta hoàn toàn không hề nghĩ về chuyện đó.
Bây giờ anh ta thấy hắn công khai không chút giấu giếm ở bên cạnh Đậu Đậu, nhất thời không dám tin.
“Ba vị?”
Ngọc Đế nghe xong liền không vui, “Ngày trước chẳng phải bảo ngươi làm loạn chúng rồi sao!”
“Lão thần đã làm loạn rồi! Nhưng giấy không bọc được lửa, sớm muộn bọn họ cũng sẽ biết. Theo thần thấy, cái gì cũng không phải nữa, người vẫn nên lên kế hoạch trả lại long cốt cho vị thần của Đông Hải sớm một chút thì hơn.”
Quan Tinh Tú tận tình khuyên bảo, cuối cùng đến cả việc chiều hướng chung cả thiên hạ chính là chia tách lâu rồi buộc phải hợp, hợp lại lâu rồi buộc phải tách cũng đã lôi ra, Ngọc Đế nghe xong tâm trạng buồn bực, nghĩ đến Đông Hải vẫn còn một tên tiểu quỷ đang ở đây lục lọi tìm kiếm, nổi giận đùng đùng liền bỏ đi mất.
Tiểu Thập đã lật tung Lão Quân Các đến cả nửa tiếng đồng hồ, đừng nói là long cốt, đến cả một mảnh xương cậu cũng không tìm thấy.
Nhưng không tìm thấy cũng là một chuyện hay, ít ra chứng minh được long cốt của anh trai cậu không bị Lão Quân ném vào lò luyện đơn.
Tiểu Thập ra khỏi Lão Quân Các, vừa nghĩ định đi đến chỗ của Bách Hoa Tiên Tử, nghĩ đến Hà Chính Trực, lập tức quay đầu đi đến cung điện của Ngọc Đế.
Thật không ngờ, chân trước cậu vừa mới đi, chân sau Ngọc Đế đã chạy đến chỗ Bách Hoa Tiên Tử, giấu giếm cẩn mật lấy một thứ gì đó ra ngoài, lén lút vụng trộm mang đến Lão Quân Các.
Giấu xong, Ngọc Đế thở phào, đang định tiếp tục trở về trông coi Tinh Thần Các, vừa quay người một cái đã nhìn thấy Tiểu Thập đứng ôm tay không biết đã nhìn ông ta được bao lâu rồi.
“Giấu đi, tiếp tục giấu.”
Tiểu Thập vô cùng nghiêm túc nhìn Ngọc Đế một cái, ánh mắt nghiêm nghị, trên người tự động khoác lên một lớp chiến giáp màu bạc.
Cậu biết sẽ như vậy mà!
Bởi vì nếu là cậu, cậu sẽ không để cố định nơi cất giấu long cốt.
Cho nên cậu cố tình lật tung Lão Quân Các lên, diễn kịch xong rồi, cứ đợi Ngọc Đế chạy qua đây thôi.
Vốn dĩ cậu cũng chỉ là phỏng đoán, ai biết được Ngọc Đế thực sự lại không thể chờ đợi được mà chuyển đi luôn.
Nơi cậu không muốn đến tìm nhất chính là nơi Bách Hoa Tiên Tử ở, Thiên Đình rộng lớn như thế, nhiều tòa nhà như thế, nếu Ngọc Đế không di chuyển, cậu có tìm hết một lượt cuối cùng bất đắc dĩ phải đến chỗ của Bách Hoa Tiên Tử thì ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày. Đáng tiếc, Ngọc Đế ngu ngốc quá!
Nghĩ đến đây, Tiểu Thập xách một cây thương dài ra, “Giao long cốt của ca ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Ngọc Đế gần như muốn phát điên, “Ly Tử An, ngươi nói linh tinh cái gì thế? Long cốt nào, ta không hiểu!”
Nói xong, gẩy gẩy long cốt đang ở bên dưới lớp tro trong lò luyện đan ra, giấu vào tà áo trước ngực.
Tiểu Thập tức giận đến bật cười, không nói nhiều với ông ta nữa, xách cây thương dài tiến lên cướp đoạt.
Ngọc Đế nào có phải đối thủ của Tiểu Thập, chẳng cần đến một lúc đã thua rồi.
Long cốt của Yêu Nghiệt vừa động thì hắn đột nhiên bừng tỉnh, Yêu Nghiệt ngồi dậy nheo mắt lại cảm nhận một lúc, đối diện với ánh mắt không hiểu ra sao của Đậu Đậu.
“Sao thế?”
Đậu Đậu hỏi, rồi vỗ vỗ lưng hắn, “Mơ thấy ác mộng à?”
Yêu Nghiệt lắc đầu nói không phải, đang định nói long cốt của hắn có khả năng đã được Tiểu Thập tìm ra rồi thì Mạch Lăng đã đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Yêu Nghiệt liền kích động nhảy vào trong, “Cậu theo đến đây từ lúc nào vậy? Cậu không sợ chết à?”
Tối qua Yêu Nghiệt thực sự quá đen nên Mạch Lăng căn bản không phát hiện ra hắn. Lại cộng thêm trước đó Yêu Nghiệt đều ẩn thân ở bên cạnh Đậu Đậu, và cả việc Mạch Lăng chưa từng cảm thấy Yêu Nghiệt sẽ là loại không có tính toán hay trong đầu mà lại mù quáng đi theo đến tận đây như vậy.
Cho nên anh ta hoàn toàn không hề nghĩ về chuyện đó.
Bây giờ anh ta thấy hắn công khai không chút giấu giếm ở bên cạnh Đậu Đậu, nhất thời không dám tin.
/1918
|