Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1576: Giao long cốt của ca ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng! (2)
/1918
|
Mạch Lăng không tử bỏ, lại hỏi một lần nữa, Đậu Đậu cố gắng nhịn cuối cùng không nhịn được, “Việc của anh anh giải quyết xong đi đã rồi hãy nói, việc của em không cần anh lo!”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền không vui, “Không cho anh lo thì em định để ai lo? Em đủ lông đủ cánh rồi phải không? Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết đến mấy thứ vô dụng, em sớm nghe lời Đại Vu Sư thì em xem anh có lo cho em nữa không?”
“Thôi đi! Nếu Đại Vu Sư nói với anh bảo anh cưới Uyển Như tỷ thì anh có cưới không?”
“Đương nhiên là… không rồi!”
Mạch Lăng nói xong câu này liền liếc thấy Thích Uyển Như không biết đã đứng tựa bên ngoài cửa bao lâu rồi, kì lạ bỗng yếu ớt bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, hơn nữa Đại Vu Sư chẳng phải chưa nói hay sao.”
Đại Vu Sư mặc bộ quần áo bình thường, một nửa gương mặt quấn đầy hình thù dây mây ẩn giấu sau lớp mặt nạ, “Ồ, bây giờ ta nói vẫn kịp đúng không?”
“Đại Vu Sư, câu nói này của ngươi là có ý gì?”
Đừng có chơi xấu nhau thế chứ!
Câu chuyện bọn họ đang nói đến chẳng phải là vị thần Đông Hải kia có nên đi theo sau em gái của anh ta không hay sao? Sao đột nhiên anh ta lại biến thành kẻ ai cũng chỉ trích thế này?
Mạch Lăng trách móc nhìn sang Đại Vu Sư, Đại Vu Sư lại dội thêm một gáo nước lạnh nữa, “Cưới Thích tam tiểu thư đi, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải cưới.”
Thích tam tiểu thư sững sờ, ngay sau đó Đậu Đậu liền cười, “Anh xem em nói gì nào! Phong thủy luân chuyển! Nên gả thì gả nên cưới thì cưới, lo tốt việc của mình là được rồi, bớt xen vào chuyện của em đi.”
Nói xong chê bai nhìn Mạch Lăng một cái, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Yêu Nghiệt, “Vừa nãy anh sao thế?”
Yêu Nghiệt cau mày, trong nhất thời cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Thập đã thành công chưa. Giây phút khi nãy hắn cảm nhận được long cốt, nhưng bây giờ lại không thấy gì nữa.
Thế là hắn chỉ có thể nói với Đậu Đậu, “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đậu Đậu gật đầu nói được, quay đầu nhìn ba người còn lại vẫn còn đang nhìn cô, ngay lập tức đỡ trán, “Ba người nhìn tôi làm gì?”
“Cô muốn đi đâu?”
Đại Vu Sư hỏi trước, Đậu Đậu không giấu giếm trả lời y, “Đi tìm mẹ ta, bây giờ tung tích của bà ấy không rõ, chúng ta tất nhiên phải đi tìm xem.”
Thế là Đại Vu Sư và Mạch Lăng bốn mắt nhìn nhau, “Bọn ta/ anh đi cùng cô/em.”
“Không cần không cần, ngươi không cần đi cùng chúng ta, anh ta đi cùng chúng ta là được rồi.”
Đậu Đậu từ chối, Đại Vu Sư ngược lại càng kiên quyết, “Trời đất bao la không xác định được điểm đến thật không dễ tìm, có ta đi cùng thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thật ra điều y muốn nói đó là phu nhân Hoa Nguyệt ở đâu y đã biết từ lâu rồi, có y đi cùng, có thể giấu cô lâu hơn một chút.
Đối với việc này Mạch Lăng tỏ ý rất cảm kích, “Đúng đúng đúng, có Đại Vu Sư đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn một chút, dù sao y có thể bói được.”
Nói xong còn lườm Thích Uyển Như một cái, cứ thế chặn đứng câu nói sắp tuôn ra khỏi miệng của Thích Uyển Như.
Trong lòng Thích Uyển Như muốn nói chẳng phải phu nhân Hoa Nguyệt đã mất từ lâu rồi sao, liếc thấy sắc mặt nghiêm túc của Mạch Lăng, trong giây lát cũng kìm nén lại. Có lẽ là có điều gì khó nói, một lúc sau hỏi xem sao.
Đậu Đậu nhạy cảm cảm giác được sắc mặt của Thích Uyển Như có gì đó không bình thường, vội vàng hỏi, “Uyển Như, tỷ sao thế? Có phải tỷ biết gì không?”
Thích Uyển Như lắc đầu nói không có, sợ Đậu Đậu không tin lại bổ sung thêm, “Chỉ là cảm thấy phu nhân Hoa Nguyệt đã mất tích nhiều năm như vậy, cho dù muốn tìm cũng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.”
“Trong thuyết tử vi có nói thất tinh liên thủ có thể nhìn lén thiên địa, chỉ cần tìm thấy bảy viên Ma tinh bị thất lạc ở Ma giới là có thể có năng lực cao cường, tìm kiếm tung tích của phu nhân Hoa Nguyệt.”
“Thật à?”
Đậu Đậu kích động, định thần lại lại ý thức được có gì không đúng, “Vu Sư đại nhân, không phải ngươi đang gạt ta đấy chứ? Tối qua lúc Diệp Khuynh Thành đánh với ngươi, ngươi nói để ta đi tìm bảy người đàn ông có bớt hình ngôi sao, thuận theo thiên mệnh, sao giờ lại biến thành bọn họ có thể giúp ta tìm thấy mẹ ta rồi?”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền không vui, “Không cho anh lo thì em định để ai lo? Em đủ lông đủ cánh rồi phải không? Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết đến mấy thứ vô dụng, em sớm nghe lời Đại Vu Sư thì em xem anh có lo cho em nữa không?”
“Thôi đi! Nếu Đại Vu Sư nói với anh bảo anh cưới Uyển Như tỷ thì anh có cưới không?”
“Đương nhiên là… không rồi!”
Mạch Lăng nói xong câu này liền liếc thấy Thích Uyển Như không biết đã đứng tựa bên ngoài cửa bao lâu rồi, kì lạ bỗng yếu ớt bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, hơn nữa Đại Vu Sư chẳng phải chưa nói hay sao.”
Đại Vu Sư mặc bộ quần áo bình thường, một nửa gương mặt quấn đầy hình thù dây mây ẩn giấu sau lớp mặt nạ, “Ồ, bây giờ ta nói vẫn kịp đúng không?”
“Đại Vu Sư, câu nói này của ngươi là có ý gì?”
Đừng có chơi xấu nhau thế chứ!
Câu chuyện bọn họ đang nói đến chẳng phải là vị thần Đông Hải kia có nên đi theo sau em gái của anh ta không hay sao? Sao đột nhiên anh ta lại biến thành kẻ ai cũng chỉ trích thế này?
Mạch Lăng trách móc nhìn sang Đại Vu Sư, Đại Vu Sư lại dội thêm một gáo nước lạnh nữa, “Cưới Thích tam tiểu thư đi, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải cưới.”
Thích tam tiểu thư sững sờ, ngay sau đó Đậu Đậu liền cười, “Anh xem em nói gì nào! Phong thủy luân chuyển! Nên gả thì gả nên cưới thì cưới, lo tốt việc của mình là được rồi, bớt xen vào chuyện của em đi.”
Nói xong chê bai nhìn Mạch Lăng một cái, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Yêu Nghiệt, “Vừa nãy anh sao thế?”
Yêu Nghiệt cau mày, trong nhất thời cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Thập đã thành công chưa. Giây phút khi nãy hắn cảm nhận được long cốt, nhưng bây giờ lại không thấy gì nữa.
Thế là hắn chỉ có thể nói với Đậu Đậu, “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đậu Đậu gật đầu nói được, quay đầu nhìn ba người còn lại vẫn còn đang nhìn cô, ngay lập tức đỡ trán, “Ba người nhìn tôi làm gì?”
“Cô muốn đi đâu?”
Đại Vu Sư hỏi trước, Đậu Đậu không giấu giếm trả lời y, “Đi tìm mẹ ta, bây giờ tung tích của bà ấy không rõ, chúng ta tất nhiên phải đi tìm xem.”
Thế là Đại Vu Sư và Mạch Lăng bốn mắt nhìn nhau, “Bọn ta/ anh đi cùng cô/em.”
“Không cần không cần, ngươi không cần đi cùng chúng ta, anh ta đi cùng chúng ta là được rồi.”
Đậu Đậu từ chối, Đại Vu Sư ngược lại càng kiên quyết, “Trời đất bao la không xác định được điểm đến thật không dễ tìm, có ta đi cùng thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thật ra điều y muốn nói đó là phu nhân Hoa Nguyệt ở đâu y đã biết từ lâu rồi, có y đi cùng, có thể giấu cô lâu hơn một chút.
Đối với việc này Mạch Lăng tỏ ý rất cảm kích, “Đúng đúng đúng, có Đại Vu Sư đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn một chút, dù sao y có thể bói được.”
Nói xong còn lườm Thích Uyển Như một cái, cứ thế chặn đứng câu nói sắp tuôn ra khỏi miệng của Thích Uyển Như.
Trong lòng Thích Uyển Như muốn nói chẳng phải phu nhân Hoa Nguyệt đã mất từ lâu rồi sao, liếc thấy sắc mặt nghiêm túc của Mạch Lăng, trong giây lát cũng kìm nén lại. Có lẽ là có điều gì khó nói, một lúc sau hỏi xem sao.
Đậu Đậu nhạy cảm cảm giác được sắc mặt của Thích Uyển Như có gì đó không bình thường, vội vàng hỏi, “Uyển Như, tỷ sao thế? Có phải tỷ biết gì không?”
Thích Uyển Như lắc đầu nói không có, sợ Đậu Đậu không tin lại bổ sung thêm, “Chỉ là cảm thấy phu nhân Hoa Nguyệt đã mất tích nhiều năm như vậy, cho dù muốn tìm cũng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.”
“Trong thuyết tử vi có nói thất tinh liên thủ có thể nhìn lén thiên địa, chỉ cần tìm thấy bảy viên Ma tinh bị thất lạc ở Ma giới là có thể có năng lực cao cường, tìm kiếm tung tích của phu nhân Hoa Nguyệt.”
“Thật à?”
Đậu Đậu kích động, định thần lại lại ý thức được có gì không đúng, “Vu Sư đại nhân, không phải ngươi đang gạt ta đấy chứ? Tối qua lúc Diệp Khuynh Thành đánh với ngươi, ngươi nói để ta đi tìm bảy người đàn ông có bớt hình ngôi sao, thuận theo thiên mệnh, sao giờ lại biến thành bọn họ có thể giúp ta tìm thấy mẹ ta rồi?”
/1918
|