Vân Tung lại hung tợn ném ánh mắt hình viên đạn qua đây, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì không biết Tên Ngốc đã chết mấy trăm lần rồi.
Ông ấy cảm thấy ông ấy thật là thất sách, lại chọn cái thời điểm cầu hôn như vậy.
Vân Tung bực mình, cầm ngọc bội rất lâu cũng không nói gì.
Vì vậy Đậu Đậu không nhìn nổi nữa, tiện tay xách hũ rượu ném qua, “Rượu làm người yếu đuối mạnh mẽ hơn.
Sư phụ, đồ nhi kính người!”
Vân Tung bất ngờ bị Đậu Đậu chế giễu là nhát gan, khẽ nghiến răng, uống quá nửa bầu rượu, gương mặt già nua đỏ lên, cuối cùng lấy dũng khí, “Sư, sư muội, muội, nếu muội không, không chê ta vừa già lại vừa xấu, vậy, vậy thì nửa đời còn lại, chúng ta ở bên nhau đi.”
Lần này không nói là sư thái Bạch Chỉ, ngay cả Đậu Đậu nghe cũng xấu hổ.
Cái gì gọi là nửa đời còn lại ở bên nhau đi? Đây là giọng điệu cầu hôn à? Hết thuốc chữa rồi, chậc chậc chậc, hết thuốc chữa rồi...
Nhưng đây cũng thật sự là câu nói duy nhất Vân Tung sống nhiều năm như vậy có thể nói ra khỏi miệng được, thời đại nào cũng có cách cầu hôn của thời đại đó, ông ấy đã già rồi, đã không nói ra được những lời thề non hẹn biển kia nữa.
Ông ấy chỉ nói một câu bình thường như vậy, nhưng một câu bình thường như vậy cũng là lời ông ấy đã cất giấu rất nhiều năm ở đáy lòng không dám nói ra.
Nếu như Bạch Chỉ không hài lòng, vậy ông ấy cũng… ông ấy cũng hết cách...
Sư thái Bạch Chỉ bị bộ dạng vụng về của Vân Tung làm cho tức chết, nhưng cũng yêu bộ dạng vụng về của ông ấy.
Trăm nghìn lời dâng đến miệng, cuối cùng chỉ còn lại một câu như vậy, “Thường ngày cãi nhau với muội mồm mép lưu loát thế! Bây giờ lại… Bỏ đi, muội cũng sợ huynh lắm rồi, cầm tới đây đi!”
“Hả? Cái gì?”
Vân Tung đỏ mặt, lắp ba lắp bắp không biết nói cái gì thì đã nghe thấy Bạch Chỉ không nhịn được trừng ông ấy một cái, “Ngọc bội!”
“À...
cho… cho muội.”
Sư thái Bạch Chỉ nhận lấy ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, cầm ở trong tay mới vừa sinh lòng cảm khái, đã nghe Vân Tung yếu ớt nói, “Sư muội, muội… muội không chê ta già à?”
Tay Bạch Chỉ run lên, suýt nữa ném ngọc bội đi, sau đó hận rèn sắt không thành thép lườm ông ấy một cái, “Nếu muội chê huynh già chê huynh xấu thì muội còn xuống đây làm gì? Ngứa mồm qua đây đấu võ mồm với người xấu như huynh à?”
“Cũng, cũng đúng.
Hì hì hì.”
Vân Tung gãi đầu cười ngu ngốc, cười đến nỗi khiến Bạch Chỉ vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Lão già mất nết, thường ngày thì ghê gớm, chuyện này lại không lưu loát.
Sớm biết...”
“Cái gì?”
“Không có gì! Sính lễ không thể thiếu một phần! Còn phải mời sư phụ làm chứng!”
“Hì hì! Được! Được! Được!”
Vân Tung nói liền ba chữ được, say bí tỉ, lảo đảo muốn ngã về phía trước.
Bạch Chỉ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, lúc này mới nhớ tới xung quanh có không ít tiểu bối đang trơ mắt nhìn.
Vừa nhìn còn vừa hóng chuyện, ánh mắt ai cũng sáng rực tinh quái làm gương mặt già của bà xấu hổ đỏ lên, “À, sư phụ của mấy đứa uống say rồi, ta… ta sẽ đưa ông ấy về đi ngủ.”
“Vâng! Sư nương!”
Một phòng đệ tử đồng loạt gọi sư nương, gọi cho tay sư nương run lên, mặt càng đỏ hơn… Thật là, tại sao phải cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy chứ? Cầu hôn riêng tư một chút không phải là được sao? Bao nhiêu tuổi rồi còn học theo thanh niên, cũng không biết ngượng! Khụ...
Dùng lời sau này của Đậu Đậu để hình dung, người chê sư phụ ăn nói vụng về chính là sư nương, người chê sư phụ già mất nết vẫn là sư nương.
Sư nương à, rốt cuộc người muốn thế nào đây? Sư nương lúc đó đã là sư nương danh chính ngôn thuận, vừa nghe thấy lời ấy, quả quyết giả vờ không nghe thấy.
Sau đó bà ấy thầm nghĩ ở đáy lòng…
Ông ấy cảm thấy ông ấy thật là thất sách, lại chọn cái thời điểm cầu hôn như vậy.
Vân Tung bực mình, cầm ngọc bội rất lâu cũng không nói gì.
Vì vậy Đậu Đậu không nhìn nổi nữa, tiện tay xách hũ rượu ném qua, “Rượu làm người yếu đuối mạnh mẽ hơn.
Sư phụ, đồ nhi kính người!”
Vân Tung bất ngờ bị Đậu Đậu chế giễu là nhát gan, khẽ nghiến răng, uống quá nửa bầu rượu, gương mặt già nua đỏ lên, cuối cùng lấy dũng khí, “Sư, sư muội, muội, nếu muội không, không chê ta vừa già lại vừa xấu, vậy, vậy thì nửa đời còn lại, chúng ta ở bên nhau đi.”
Lần này không nói là sư thái Bạch Chỉ, ngay cả Đậu Đậu nghe cũng xấu hổ.
Cái gì gọi là nửa đời còn lại ở bên nhau đi? Đây là giọng điệu cầu hôn à? Hết thuốc chữa rồi, chậc chậc chậc, hết thuốc chữa rồi...
Nhưng đây cũng thật sự là câu nói duy nhất Vân Tung sống nhiều năm như vậy có thể nói ra khỏi miệng được, thời đại nào cũng có cách cầu hôn của thời đại đó, ông ấy đã già rồi, đã không nói ra được những lời thề non hẹn biển kia nữa.
Ông ấy chỉ nói một câu bình thường như vậy, nhưng một câu bình thường như vậy cũng là lời ông ấy đã cất giấu rất nhiều năm ở đáy lòng không dám nói ra.
Nếu như Bạch Chỉ không hài lòng, vậy ông ấy cũng… ông ấy cũng hết cách...
Sư thái Bạch Chỉ bị bộ dạng vụng về của Vân Tung làm cho tức chết, nhưng cũng yêu bộ dạng vụng về của ông ấy.
Trăm nghìn lời dâng đến miệng, cuối cùng chỉ còn lại một câu như vậy, “Thường ngày cãi nhau với muội mồm mép lưu loát thế! Bây giờ lại… Bỏ đi, muội cũng sợ huynh lắm rồi, cầm tới đây đi!”
“Hả? Cái gì?”
Vân Tung đỏ mặt, lắp ba lắp bắp không biết nói cái gì thì đã nghe thấy Bạch Chỉ không nhịn được trừng ông ấy một cái, “Ngọc bội!”
“À...
cho… cho muội.”
Sư thái Bạch Chỉ nhận lấy ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, cầm ở trong tay mới vừa sinh lòng cảm khái, đã nghe Vân Tung yếu ớt nói, “Sư muội, muội… muội không chê ta già à?”
Tay Bạch Chỉ run lên, suýt nữa ném ngọc bội đi, sau đó hận rèn sắt không thành thép lườm ông ấy một cái, “Nếu muội chê huynh già chê huynh xấu thì muội còn xuống đây làm gì? Ngứa mồm qua đây đấu võ mồm với người xấu như huynh à?”
“Cũng, cũng đúng.
Hì hì hì.”
Vân Tung gãi đầu cười ngu ngốc, cười đến nỗi khiến Bạch Chỉ vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Lão già mất nết, thường ngày thì ghê gớm, chuyện này lại không lưu loát.
Sớm biết...”
“Cái gì?”
“Không có gì! Sính lễ không thể thiếu một phần! Còn phải mời sư phụ làm chứng!”
“Hì hì! Được! Được! Được!”
Vân Tung nói liền ba chữ được, say bí tỉ, lảo đảo muốn ngã về phía trước.
Bạch Chỉ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, lúc này mới nhớ tới xung quanh có không ít tiểu bối đang trơ mắt nhìn.
Vừa nhìn còn vừa hóng chuyện, ánh mắt ai cũng sáng rực tinh quái làm gương mặt già của bà xấu hổ đỏ lên, “À, sư phụ của mấy đứa uống say rồi, ta… ta sẽ đưa ông ấy về đi ngủ.”
“Vâng! Sư nương!”
Một phòng đệ tử đồng loạt gọi sư nương, gọi cho tay sư nương run lên, mặt càng đỏ hơn… Thật là, tại sao phải cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy chứ? Cầu hôn riêng tư một chút không phải là được sao? Bao nhiêu tuổi rồi còn học theo thanh niên, cũng không biết ngượng! Khụ...
Dùng lời sau này của Đậu Đậu để hình dung, người chê sư phụ ăn nói vụng về chính là sư nương, người chê sư phụ già mất nết vẫn là sư nương.
Sư nương à, rốt cuộc người muốn thế nào đây? Sư nương lúc đó đã là sư nương danh chính ngôn thuận, vừa nghe thấy lời ấy, quả quyết giả vờ không nghe thấy.
Sau đó bà ấy thầm nghĩ ở đáy lòng…
/1918
|