Ông ấy không thể học nói lưu loát một chút, rồi sau đó nói riêng với bà ấy chứ đừng nói trước mặt những tiểu bối này không được sao? Người phụ nữ nào không thích nghe lời ngọt ngào chứ...
Bà ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi trước công chúng đâu.
Ừ, chính là như vậy.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này mới nói, Bạch Chỉ bây giờ đỡ Vân Tung trở về, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sau đó mới vừa đi tới cửa đã bị Nhị sư huynh gọi lại, “Sư nương! Sư nương, con có thể mượn sân một chút không? Con cũng muốn cầu hôn với bảo bối nhà chúng con!”
Khóe miệng sư nương giật giật gật đầu qua loa nói được, vèo một tiếng, bắt cóc Vân Tung biến mất.
Để lại một đám đệ tử hóng chuyện trơ mắt nhìn nhau lắc đầu không biết làm sao, thầm nghĩ, chậc chậc chậc, gừng càng già càng cay! Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là Nhị sư huynh thật sự muốn mượn sân cầu hôn.
Anh ta nói xong câu kia kéo bảo bối nhà anh ta bước vào bên trong hình trái tim bằng nến, Đậu Đậu nhìn mà ngẩn ra một chút, đối với chuyện này chỉ có thể bày tỏ, “Nhị sư huynh, huynh có cần phải bớt việc như thế không, huynh… huynh không bày lại những cây nến kia à?”
Nhưng Nhị sư huynh dường như không nghe ra ý của Đậu Đậu, trực tiếp móc một đóa hoa làm bằng lông đuôi gà rừng trong ống tay áo ra, cười hì hì nhét vào nhà trong tay bảo bối nhà anh ta, “Bảo bối, em lấy anh đi, sau khi lấy anh rồi, ngày nào anh cũng cho em ăn gà!”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn được vẫn phun ra.
Ngược lại là bảo bối nhà Nhị sư huynh rất kích động, nhận lấy “hoa”
do đuôi gà bó thành, nhảy lên trên người Nhị sư huynh hôn sâu kiểu Pháp.
Đậu Đậu cũng đơ luôn rồi.
Sau đó thấy Nhị sư huynh ôm bảo bối nhà anh ta tất tả trở về lăn lộn trên giường, lại thấy lần lượt từng đôi một đi lên vòng nến, lập tức cũng trừng mắt ngẩn ra, “Sư huynh, các huynh...”
Nhưng bất ngờ là, một đôi lại một đôi liên tiếp đi lên như vậy, trừ Mi Nhi nhà Đại sư huynh do dự đòi hắn bày vòng nến lớn hơn và đổi thành một bó hoa hồng cho cô ấy ra thì tất cả còn lại thế mà đều đồng ý.
Oh my god! Là cô rời khỏi Nhân giới quá lâu cho nên bị chệch đường ray với tư tưởng văn hóa tiên tiến nhất ư? Thế giới sao lại là thành cái bộ dạng này rồi? “Tộc Hồ yêu là một trong những Yêu tộc xảo quyệt nhất nhưng cũng thẳng thắn nhất.
Đã nhận rồi sẽ không chú trọng những thứ này nữa.”
Yêu Nghiệt giải thích như vậy, Tên Ngốc cũng cho là đúng gật đầu, “Đúng thế đúng thế, dù sao bọn họ cũng mạnh hơn các sư thúc, bọn họ sẽ không sợ các sư thúc chạy ra khỏi lòng bàn tay!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ha ha.”
Thì ra đây mới là cách giải thích chính xác à? Bây giờ là tình hình gì đây, bởi vì sư phụ cầu hôn với sư nương nên các sư huynh đệ cũng muốn cùng nhau kết hôn làm một tin tức thật lớn à? Đậu Đậu nhìn xung quanh, trừ Vô Ưu Vô Ngân ra, kết quả là… Chắc chắn! Chậc chậc, cô hoàn toàn bội phục.
May mà bọn họ gặp được tộc Hồ yêu một lời không hợp là xxx, nếu không với cái đức hạnh của đám bọn họ thì ai cũng đều phải sống độc thân hết!
Bà ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi trước công chúng đâu.
Ừ, chính là như vậy.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này mới nói, Bạch Chỉ bây giờ đỡ Vân Tung trở về, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sau đó mới vừa đi tới cửa đã bị Nhị sư huynh gọi lại, “Sư nương! Sư nương, con có thể mượn sân một chút không? Con cũng muốn cầu hôn với bảo bối nhà chúng con!”
Khóe miệng sư nương giật giật gật đầu qua loa nói được, vèo một tiếng, bắt cóc Vân Tung biến mất.
Để lại một đám đệ tử hóng chuyện trơ mắt nhìn nhau lắc đầu không biết làm sao, thầm nghĩ, chậc chậc chậc, gừng càng già càng cay! Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là Nhị sư huynh thật sự muốn mượn sân cầu hôn.
Anh ta nói xong câu kia kéo bảo bối nhà anh ta bước vào bên trong hình trái tim bằng nến, Đậu Đậu nhìn mà ngẩn ra một chút, đối với chuyện này chỉ có thể bày tỏ, “Nhị sư huynh, huynh có cần phải bớt việc như thế không, huynh… huynh không bày lại những cây nến kia à?”
Nhưng Nhị sư huynh dường như không nghe ra ý của Đậu Đậu, trực tiếp móc một đóa hoa làm bằng lông đuôi gà rừng trong ống tay áo ra, cười hì hì nhét vào nhà trong tay bảo bối nhà anh ta, “Bảo bối, em lấy anh đi, sau khi lấy anh rồi, ngày nào anh cũng cho em ăn gà!”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn được vẫn phun ra.
Ngược lại là bảo bối nhà Nhị sư huynh rất kích động, nhận lấy “hoa”
do đuôi gà bó thành, nhảy lên trên người Nhị sư huynh hôn sâu kiểu Pháp.
Đậu Đậu cũng đơ luôn rồi.
Sau đó thấy Nhị sư huynh ôm bảo bối nhà anh ta tất tả trở về lăn lộn trên giường, lại thấy lần lượt từng đôi một đi lên vòng nến, lập tức cũng trừng mắt ngẩn ra, “Sư huynh, các huynh...”
Nhưng bất ngờ là, một đôi lại một đôi liên tiếp đi lên như vậy, trừ Mi Nhi nhà Đại sư huynh do dự đòi hắn bày vòng nến lớn hơn và đổi thành một bó hoa hồng cho cô ấy ra thì tất cả còn lại thế mà đều đồng ý.
Oh my god! Là cô rời khỏi Nhân giới quá lâu cho nên bị chệch đường ray với tư tưởng văn hóa tiên tiến nhất ư? Thế giới sao lại là thành cái bộ dạng này rồi? “Tộc Hồ yêu là một trong những Yêu tộc xảo quyệt nhất nhưng cũng thẳng thắn nhất.
Đã nhận rồi sẽ không chú trọng những thứ này nữa.”
Yêu Nghiệt giải thích như vậy, Tên Ngốc cũng cho là đúng gật đầu, “Đúng thế đúng thế, dù sao bọn họ cũng mạnh hơn các sư thúc, bọn họ sẽ không sợ các sư thúc chạy ra khỏi lòng bàn tay!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ha ha.”
Thì ra đây mới là cách giải thích chính xác à? Bây giờ là tình hình gì đây, bởi vì sư phụ cầu hôn với sư nương nên các sư huynh đệ cũng muốn cùng nhau kết hôn làm một tin tức thật lớn à? Đậu Đậu nhìn xung quanh, trừ Vô Ưu Vô Ngân ra, kết quả là… Chắc chắn! Chậc chậc, cô hoàn toàn bội phục.
May mà bọn họ gặp được tộc Hồ yêu một lời không hợp là xxx, nếu không với cái đức hạnh của đám bọn họ thì ai cũng đều phải sống độc thân hết!
/1918
|