Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1772: Có chồng như thế, phụ nữ còn cầu gì hơn? (2)
/1918
|
Đậu Đậu nói như vậy, vỗ bả vai Trường Sinh nói, “Em sẽ nghĩ cách, anh đi học trước đi.”
Nói là nghĩ cách, nhưng cũng chỉ là an ủi Trường Sinh mà thôi.
Chuyện của Hoa Tú Khu, chỉ có ông ta mới tự cứu được mình, người ngoài không ai có thể giúp được.
Nhưng cô có thể làm thế nào đây? Nói cho Trường Sinh là không còn cách nào sao? Nếu cứ như vậy, trên dưới Cố gia ngay cả chút xíu hi vọng cũng không có.
Trường Sinh đi rồi, rốt cuộc Cố Thanh Vân cũng đứng lên, “Đậu Đậu...
Con về rồi à? Đã ăn cơm chưa, để ba bảo dì Trương...”
“Không cần đầu ba, chúng con đã ăn rồi”
Đậu Đậu nói vậy, hơi cười với Cố Thanh Vân, “Mẹ ở phòng nào vậy? Con đi thăm mẹ”
Cố Thanh Vân thở dài, chỉ phòng bọn họ, vì thế Đậu Đậu đi đến đó, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Sở Ngọc Bình nằm trên giường, bên người có một đứa bé không khóc không cười.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ phát hiện ra đứa bé này là đứa ngốc.
Trừ lúc sinh ra bị bác sĩ đánh mà khóc ra, đến giờ bé không hề khóc một tiếng nào nữa.
Giống như búp bê hoàn toàn không có linh hồn, mỗi ngày chỉ biết ăn và ngủ.
“Mẹ, con về rồi.”
Sở Ngọc Bình không hề động, Đậu Đậu đến gần xem, lại gọi một câu, “Mẹ?”
Rốt cuộc Sở Ngọc Bình cũng động đậy, trở mình một cái, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô, “Đậu Đậu?”
“Là con”
“Con về rồi sao?”
“Vâng, con về rồi.”
“Con mau đến xem xem, xem nó, còn cứu được nữa không?”
Đậu Đậu đi qua xem, nhìn đứa bé không biết gọi là gì đang ngủ yên lành, mơ hồ nhìn thấy một đám vía màu tím nhạt ương ngạnh chống đỡ.
Người có ba hồn bảy vía, Hoa Tú Khu vẫn có thể còn lại một vía, lúc ấy Lão Cửu nhà cổ vận hành thất tinh tru hồn trận, chắc là ông già điên đã ra tay.
Nếu không hắn không thể nào còn lại một vía được.
“Đậu Đậu, nó còn cứu được không?”
Đậu Đậu, “..
Có, nhưng cần thời gian”
“Có là được rồi, có là được rồi...”
Sở Ngọc Bình như nắm được cọng rơm cứu mạng, cầm tay Đậu Đậu, nắm chặt đến mức tay trắng bệch.
Đậu Đậu vỗ tay bà trấn an, ngồi xuống, dịch chắn giúp bà, “Chắc mẹ đã không ngủ vài ngày rồi đúng không? Con không đi đâu cả, mẹ ngủ đi”
Đôi mắt Sở Ngọc Bình đỏ bừng nhìn chằm chằm Đậu Đậu, mí mắt càng ngày càng trầm càng ngày càng trầm, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bà ngủ, Đậu Đậu liền rút tay ra, thở dài đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Yêu Nghiệt cùng Cố Thanh Vân ở ngoài cửa nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng không nói câu nào.
Mãi đến khi Đậu Đậu đóng cửa lại, Cổ Thanh Vân mới thở dài, “May mắn là con đã về, nếu không, ba thật sự không còn cách nào khác.”
Một mảnh im lặng, bà Cố vẫn đang ngồi khóc ở sofa lại đột nhiên giơ tay tát mình một cái, “Đều là do bà! Đều là do bà! Nếu không phải trước kia bà làm bậy, thì hai cháu trai của bà đâu phải chịu báo ứng!”
Bà ta tát mình rất mạnh.
Cố Thanh Vân vừa thấy vậy, vội đi lên kéo tay bà, “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Trừ lần đó ra có lúc nào Ngọc Bình nói gì mẹ đâu! Đây là do vận khí của chúng ta không tốt, mẹ không cần đổ hết lỗi lầm lên người mình, cho dù có là báo ứng thật thì một lần là đủ rồi”
Đậu Đậu giật giật mối.
Cái gì gọi là một lần đã đủ? Tuy rằng ông đứng ở lập trường của một người con an ủi bà Cố như vậy là đúng, nhưng bà Cố làm ra chuyện này, báo ứng đến hết đời cũng chưa báo ứng xong đầu.
Nhưng mà bà Cố tạo nghiệt, không nên báo ứng lên Sở Ngọc Bình và mấy đứa nhỏ mới đúng.
Sở dĩ bây giờ thành ra thế này, chỉ trách lão già điền kia ra tay quá nhanh!
Nói là nghĩ cách, nhưng cũng chỉ là an ủi Trường Sinh mà thôi.
Chuyện của Hoa Tú Khu, chỉ có ông ta mới tự cứu được mình, người ngoài không ai có thể giúp được.
Nhưng cô có thể làm thế nào đây? Nói cho Trường Sinh là không còn cách nào sao? Nếu cứ như vậy, trên dưới Cố gia ngay cả chút xíu hi vọng cũng không có.
Trường Sinh đi rồi, rốt cuộc Cố Thanh Vân cũng đứng lên, “Đậu Đậu...
Con về rồi à? Đã ăn cơm chưa, để ba bảo dì Trương...”
“Không cần đầu ba, chúng con đã ăn rồi”
Đậu Đậu nói vậy, hơi cười với Cố Thanh Vân, “Mẹ ở phòng nào vậy? Con đi thăm mẹ”
Cố Thanh Vân thở dài, chỉ phòng bọn họ, vì thế Đậu Đậu đi đến đó, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Sở Ngọc Bình nằm trên giường, bên người có một đứa bé không khóc không cười.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ phát hiện ra đứa bé này là đứa ngốc.
Trừ lúc sinh ra bị bác sĩ đánh mà khóc ra, đến giờ bé không hề khóc một tiếng nào nữa.
Giống như búp bê hoàn toàn không có linh hồn, mỗi ngày chỉ biết ăn và ngủ.
“Mẹ, con về rồi.”
Sở Ngọc Bình không hề động, Đậu Đậu đến gần xem, lại gọi một câu, “Mẹ?”
Rốt cuộc Sở Ngọc Bình cũng động đậy, trở mình một cái, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô, “Đậu Đậu?”
“Là con”
“Con về rồi sao?”
“Vâng, con về rồi.”
“Con mau đến xem xem, xem nó, còn cứu được nữa không?”
Đậu Đậu đi qua xem, nhìn đứa bé không biết gọi là gì đang ngủ yên lành, mơ hồ nhìn thấy một đám vía màu tím nhạt ương ngạnh chống đỡ.
Người có ba hồn bảy vía, Hoa Tú Khu vẫn có thể còn lại một vía, lúc ấy Lão Cửu nhà cổ vận hành thất tinh tru hồn trận, chắc là ông già điên đã ra tay.
Nếu không hắn không thể nào còn lại một vía được.
“Đậu Đậu, nó còn cứu được không?”
Đậu Đậu, “..
Có, nhưng cần thời gian”
“Có là được rồi, có là được rồi...”
Sở Ngọc Bình như nắm được cọng rơm cứu mạng, cầm tay Đậu Đậu, nắm chặt đến mức tay trắng bệch.
Đậu Đậu vỗ tay bà trấn an, ngồi xuống, dịch chắn giúp bà, “Chắc mẹ đã không ngủ vài ngày rồi đúng không? Con không đi đâu cả, mẹ ngủ đi”
Đôi mắt Sở Ngọc Bình đỏ bừng nhìn chằm chằm Đậu Đậu, mí mắt càng ngày càng trầm càng ngày càng trầm, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bà ngủ, Đậu Đậu liền rút tay ra, thở dài đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Yêu Nghiệt cùng Cố Thanh Vân ở ngoài cửa nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng không nói câu nào.
Mãi đến khi Đậu Đậu đóng cửa lại, Cổ Thanh Vân mới thở dài, “May mắn là con đã về, nếu không, ba thật sự không còn cách nào khác.”
Một mảnh im lặng, bà Cố vẫn đang ngồi khóc ở sofa lại đột nhiên giơ tay tát mình một cái, “Đều là do bà! Đều là do bà! Nếu không phải trước kia bà làm bậy, thì hai cháu trai của bà đâu phải chịu báo ứng!”
Bà ta tát mình rất mạnh.
Cố Thanh Vân vừa thấy vậy, vội đi lên kéo tay bà, “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Trừ lần đó ra có lúc nào Ngọc Bình nói gì mẹ đâu! Đây là do vận khí của chúng ta không tốt, mẹ không cần đổ hết lỗi lầm lên người mình, cho dù có là báo ứng thật thì một lần là đủ rồi”
Đậu Đậu giật giật mối.
Cái gì gọi là một lần đã đủ? Tuy rằng ông đứng ở lập trường của một người con an ủi bà Cố như vậy là đúng, nhưng bà Cố làm ra chuyện này, báo ứng đến hết đời cũng chưa báo ứng xong đầu.
Nhưng mà bà Cố tạo nghiệt, không nên báo ứng lên Sở Ngọc Bình và mấy đứa nhỏ mới đúng.
Sở dĩ bây giờ thành ra thế này, chỉ trách lão già điền kia ra tay quá nhanh!
/1918
|