Nhưng mà, trên có chính sách dưới có đối sách, chắc là lão già điên kia không cho rằng chỉ cần Hoa Tú Khu đi đầu thai thì cô sẽ không có cách nào đấy chứ? Dù sao cái chuyện đổi hồn này, không phải cô chưa từng trải qua.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức kéo Yêu Nghiệt rồi nói với Cố Thanh Vân, “Ba, bọn con còn một số việc phải làm, hôm nào lại về thăm mọi người”
Cố Thanh Vân đã đặt toàn bộ hy vọng lên người Đậu Đậu, tất nhiên là cố nói gì thì ông tin cái đó.
Dù sao, chính cô là người đã chữa khỏi cho Cố Trường Sinh.
Vì thế, Đậu Đậu và Yểu Nghiệt vừa rời khỏi Cố gia, không dừng chút nào lập tức đi xuống địa phủ.
Yêu Nghiệt rõ ý tưởng của cô như lòng bàn tay, nhưng mà hắn lại cảm thấy đổi hồn cho Xích Viêm và Hoa Tú Khu rất phiền toái, không bằng xuống địa phủ thu một linh hồn thuận mắt về.
Còn Hoa Tú Khu ấy hả? Thích chỗ nào thì đi chỗ ấy đi! Đậu Đậu cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy, nhưng mà nếu thu một linh hồn thuận mắt về thay thế Hoa Tú Khu, vậy chẳng phải việc làm mệnh cách của Hoa Tú Khu và Mạch Quỳnh Lâm là lãng phí không công ư? Lãng phí là không tốt, lãng phí là không đúng, phải nghĩ cách để hắn yên ổn đầu thai vào một người khác mới được.
Đương nhiên, cô cũng nghĩ tới việc trực tiếp bóp nát luôn sợi vía kia của Hoa Tú Khu cho rồi, nhưng mà lại nghĩ, bây giờ cô đã là Ma quân, nghiêm khắc mà nói thì chẳng hề có thâm thù đại hận gì với Hoa Tú Khu cả.
Sở dĩ lúc trước phải chém hồn của hắn, đơn giản là vì muốn chặt đứt tai họa sau này, bây giờ quân vị đã trong tay cô, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt! Chờ hắn lớn lên, ít nhất cũng phải năm sáu bảy tám ngàn năm nữa, đợi đến lúc hắn có thực lực báo thù lại chém hắn một phát là được.
Ừ, đúng vậy, ý tưởng của cô không biết xấu hổ vậy đấy.
Quyết định chủ ý xong, Đậu Đậu liền kéo Yêu Nghiệt đi quấy rầy Diễm quân.
Diêm quân cảm thấy mình điên rồi, vung tay lên, để cho bọn họ đi chọn...
Anh ta làm hướng dẫn viên một ngày hai ngày thì được, chứ ngày nào cũng làm anh ta sẽ ăn không tiêu.
Nói thế nào thì anh ta cũng là Diêm quân, chuyện của địa phủ không cần xử lý chắc? Cho nên hai vợ chồng tự do đi đến chỗ Mạnh Bà, chọn chọn lựa lựa một linh hồn mấy đời trong sạch, thuận tiện lục lọi Tư Mệnh lấy sổ ghi chép mệnh cách của Xích Viêm và Hoa Tú cho thêm vài nét bút viết lên câu chuyện ngược luyến tàn tâm vào đó, rồi mới kéo hồn phách về Nhân giới.
Còn mệnh cách của Hoa Tủ Khu, ừ...
cô nghĩ lại rồi, chờ cô tìm cho ông ta cái xác rồi lại đến địa phủ quấy nhiễu một trận là được.
Dù sao bây giờ cô là một người rảnh rỗi lại không sợ phiền toái.
Vì thế Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đi rồi về cũng chỉ mất nửa ngày, về lại đến nhà cũng đã đến giờ ăn tối rồi.
Lý Thanh đến Cố gia dạy thêm cho Trường Sinh, hình như đã tập mãi thành quen, nhìn thấy Đậu Đậu chỉ hơi kinh ngạc một chút, còn chưa mở miệng nói gì đã thấy Đậu Đậu xua tay.
Vì thế cô ngồi xuống tiếp tục dạy học cho Trường Sinh.
Còn Đậu Đậu, cô đến phòng ngủ của Sở Ngọc Bình.
Yêu Nghiệt đi theo phía sau, còn thêm một Cố Thanh Vân vẻ mặt lo lắng và bà Cố khóc đến đỏ mắt nữa.
“Đậu Đậu, có thể chữa khỏi không?”
“Có thể”
“Không phải lúc trước con nói cần một khoảng thời gian nữa sao?”
“..
Con sợ không tìm thấy hồn phách của đứa nhỏ nên không dám cam đoan”
“Vậy à?”
Hiển nhiên Cố Thanh Vân tin lời Đậu Đậu, Đậu Đậu lừa ông cũng cảm thấy chẳng sao, dù sao người sống trên đời căn bản không có mẹ con vĩnh viễn.
Tất cả sinh mệnh mới đều là địa phủ quyết định đầu thai mà tới.
Không phải Xích Viêm thì sẽ có linh hồn khác thôi.
Tóm lại, không phải Hoa Tú Khu là được.
Cho nên cô vừa mở miệng đã lừa Cố Thanh Vân, vẫy tay ý bảo ông và Sở Ngọc Bình ôm đứa nhỏ lên, đi đến gian phòng cô ở trước kia.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức kéo Yêu Nghiệt rồi nói với Cố Thanh Vân, “Ba, bọn con còn một số việc phải làm, hôm nào lại về thăm mọi người”
Cố Thanh Vân đã đặt toàn bộ hy vọng lên người Đậu Đậu, tất nhiên là cố nói gì thì ông tin cái đó.
Dù sao, chính cô là người đã chữa khỏi cho Cố Trường Sinh.
Vì thế, Đậu Đậu và Yểu Nghiệt vừa rời khỏi Cố gia, không dừng chút nào lập tức đi xuống địa phủ.
Yêu Nghiệt rõ ý tưởng của cô như lòng bàn tay, nhưng mà hắn lại cảm thấy đổi hồn cho Xích Viêm và Hoa Tú Khu rất phiền toái, không bằng xuống địa phủ thu một linh hồn thuận mắt về.
Còn Hoa Tú Khu ấy hả? Thích chỗ nào thì đi chỗ ấy đi! Đậu Đậu cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy, nhưng mà nếu thu một linh hồn thuận mắt về thay thế Hoa Tú Khu, vậy chẳng phải việc làm mệnh cách của Hoa Tú Khu và Mạch Quỳnh Lâm là lãng phí không công ư? Lãng phí là không tốt, lãng phí là không đúng, phải nghĩ cách để hắn yên ổn đầu thai vào một người khác mới được.
Đương nhiên, cô cũng nghĩ tới việc trực tiếp bóp nát luôn sợi vía kia của Hoa Tú Khu cho rồi, nhưng mà lại nghĩ, bây giờ cô đã là Ma quân, nghiêm khắc mà nói thì chẳng hề có thâm thù đại hận gì với Hoa Tú Khu cả.
Sở dĩ lúc trước phải chém hồn của hắn, đơn giản là vì muốn chặt đứt tai họa sau này, bây giờ quân vị đã trong tay cô, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt! Chờ hắn lớn lên, ít nhất cũng phải năm sáu bảy tám ngàn năm nữa, đợi đến lúc hắn có thực lực báo thù lại chém hắn một phát là được.
Ừ, đúng vậy, ý tưởng của cô không biết xấu hổ vậy đấy.
Quyết định chủ ý xong, Đậu Đậu liền kéo Yêu Nghiệt đi quấy rầy Diễm quân.
Diêm quân cảm thấy mình điên rồi, vung tay lên, để cho bọn họ đi chọn...
Anh ta làm hướng dẫn viên một ngày hai ngày thì được, chứ ngày nào cũng làm anh ta sẽ ăn không tiêu.
Nói thế nào thì anh ta cũng là Diêm quân, chuyện của địa phủ không cần xử lý chắc? Cho nên hai vợ chồng tự do đi đến chỗ Mạnh Bà, chọn chọn lựa lựa một linh hồn mấy đời trong sạch, thuận tiện lục lọi Tư Mệnh lấy sổ ghi chép mệnh cách của Xích Viêm và Hoa Tú cho thêm vài nét bút viết lên câu chuyện ngược luyến tàn tâm vào đó, rồi mới kéo hồn phách về Nhân giới.
Còn mệnh cách của Hoa Tủ Khu, ừ...
cô nghĩ lại rồi, chờ cô tìm cho ông ta cái xác rồi lại đến địa phủ quấy nhiễu một trận là được.
Dù sao bây giờ cô là một người rảnh rỗi lại không sợ phiền toái.
Vì thế Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đi rồi về cũng chỉ mất nửa ngày, về lại đến nhà cũng đã đến giờ ăn tối rồi.
Lý Thanh đến Cố gia dạy thêm cho Trường Sinh, hình như đã tập mãi thành quen, nhìn thấy Đậu Đậu chỉ hơi kinh ngạc một chút, còn chưa mở miệng nói gì đã thấy Đậu Đậu xua tay.
Vì thế cô ngồi xuống tiếp tục dạy học cho Trường Sinh.
Còn Đậu Đậu, cô đến phòng ngủ của Sở Ngọc Bình.
Yêu Nghiệt đi theo phía sau, còn thêm một Cố Thanh Vân vẻ mặt lo lắng và bà Cố khóc đến đỏ mắt nữa.
“Đậu Đậu, có thể chữa khỏi không?”
“Có thể”
“Không phải lúc trước con nói cần một khoảng thời gian nữa sao?”
“..
Con sợ không tìm thấy hồn phách của đứa nhỏ nên không dám cam đoan”
“Vậy à?”
Hiển nhiên Cố Thanh Vân tin lời Đậu Đậu, Đậu Đậu lừa ông cũng cảm thấy chẳng sao, dù sao người sống trên đời căn bản không có mẹ con vĩnh viễn.
Tất cả sinh mệnh mới đều là địa phủ quyết định đầu thai mà tới.
Không phải Xích Viêm thì sẽ có linh hồn khác thôi.
Tóm lại, không phải Hoa Tú Khu là được.
Cho nên cô vừa mở miệng đã lừa Cố Thanh Vân, vẫy tay ý bảo ông và Sở Ngọc Bình ôm đứa nhỏ lên, đi đến gian phòng cô ở trước kia.
/1918
|