Mắt thấy Yêu Nghiệt nhanh chóng lộ ra biểu tình vô lại, Đậu Đậu không nói lên lời, “... Đương nhiên không được! Lúc nào cũng không thể!”
Khụ, hình như cũng không đúng. Cô vẫn phải trông cậy hắn cung cấp yêu lực cho hai quả trứng xấu xa trong bụng cô nữa, không cho hắn chạm sao được?
Quả nhiên Yêu Nghiệt cũng nghĩ đến điểm này, cười hì hì không biết xấu hổ đi tới, “Vợ à, lời này anh xem em chưa nói ra.”
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, anh cứ hài lòng đi, sớm muộn bà đây cũng cho anh cùng đám trứng này cút!
Lúc trứng được ăn no, cô cũng vô tri vô giác quên luôn chuyện muốn đuổi Yêu Nghiệt ra.
Dù sao chuyện quá đáng hơn cũng đã làm, cùng ngủ trên giường hình như cũng không gì không thể, đúng không? Nữ thần Lạc Lạc cũng biết ở trước mặt nam sinh phải thẳng thắn một chút, cô một bà lão hơn hai trăm tuổi già mồm cãi láo cái gì?
Thấy vợ làm tổ trong lòng mình ngủ an ổn, Yêu Nghiệt hơi cong môi, cảm giác rốt cuộc mình cũng từng bước tiền lại gần mục tiêu...
Tiết đầu tiên ngày thứ hai, theo thường ngày thì là môn của Bạch Linh. Nhưng hôm nay cô ta tới muộn, rồi sau khi tới là vẻ mặt như đưa đám. Do phong cách của cô ta bình thường lạnh lùng nên mọi người đối với cô ta đều có chút sợ sệt. Giữa không gian im lặng, cô ta lấy ra sách giáo khoa Toán ra, “Mọi người mở sách giáo khoa, mở tới…”
“Em chào cô!”
Vương Yên Nhiên đến muộn, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ta đi học muộn. Ngày hôm qua bị đưa đến chỗ bảo vệ, cuối cùng cô ta vẫn phải gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ mắng cô ta một trận, nhưng vẫn lấy ra bảy nghìn sáu trăm chuộc cô ta.
Cô ta rất ghét Kim Đậu Đậu! Nếu như không phải Kim Đậu Đậu, mẹ cô ta sẽ không bị mất công việc! Nếu như không phải là Kim Đậu Đậu, nhà cô ta cũng sẽ không duyên không cớ bồi thường nhiều tiền như vậy!
Vương Yên Nhiên còn không biết mình đã đụng phải họng súng, hô to một cầu liền chuẩn bị tiến vào phòng học. Bạch Linh đang có một bụng tức không có chỗ phát, thấy cô ta tiến đến là lập tức tìm được nơi trút giận.
“Tôi cho em đi vào sao?”
Thanh âm của cô ta lạnh lẽo, tựa hồ không khác bình thường, Vương Yên Nhiên một bụng oán khí quay lại, không thể không hô lại lần nữa. Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì, Bạch Linh chỉ hừ lạnh một tiếng để cô ta đứng ở bên ngoài phòng học. Sau đó Kim San đến muộn cũng không thể may mắn tránh khỏi, cũng bị phạt đứng đợi bên ngoài phòng học.
Hai người này ở cùng một chỗ, à, vậy chắc sẽ không có chuyện tốt.
Mắt thấy Bạch Linh đen mặt bắt đầu giảng bài, không rảnh quan tâm các cô, Vương Yên Nhiên bắt đầu kể nỗi khổ tâm với Kim San, nói hết toàn bộ ngày hôm qua Đậu Đậu làm thế nào để lừa tiền. Ở trong lòng Vương Yên Nhiên, Kim San luôn luôn lợi hại hơn Kim Đậu Đậu. Cô ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp thu thập cái thứ ỷ thế hiếp người kia.
Nhưng mà Kim San làm gì có thời gian đi quản chuyện của Vương Yên Nhiên? Chính cô cũng đã sa chân vào bùn lầy, tự mình còn lo chưa xong. Sau bữa tiệc ngày đó, anh Chính Hi nói chia tay với cô. Dù cô cầu xin thế nào cũng không chịu. Cuối cùng nếu không phải là bác La xuất hiện đúng lúc mắng gã một trận thì sợ rằng bây giờ đứa bé trong bụng cô đã không còn. Dù sao cô cũng không thể chấp nhận được việc anh Chính Hy lại muốn cô phá thai. Còn muốn cho cô số tiền để đuổi cô đi giống như ăn xin.
Kim Đậu Đậu, đều là Kim Đậu Đậu!
Nếu không phải cô ta, Kim gia cũng không phá sản, cha mẹ cũng sẽ không ly hôn, cô vẫn là thiên kim tiểu thư nhà giàu cao ngạo, anh Chính Hy cũng không chia tay cô. Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ không!
Nghĩ tới đây, Kim San nhìn Vương Yên Nhiên đang lảm nhảm, “Có dám chơi lớn một trận không?”
Vương Yên Nhiên sửng sốt, “Có ý gì?”
Kim San hơi cong môi, hung hăng làm một tư thế cắt cổ.
Khụ, hình như cũng không đúng. Cô vẫn phải trông cậy hắn cung cấp yêu lực cho hai quả trứng xấu xa trong bụng cô nữa, không cho hắn chạm sao được?
Quả nhiên Yêu Nghiệt cũng nghĩ đến điểm này, cười hì hì không biết xấu hổ đi tới, “Vợ à, lời này anh xem em chưa nói ra.”
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, anh cứ hài lòng đi, sớm muộn bà đây cũng cho anh cùng đám trứng này cút!
Lúc trứng được ăn no, cô cũng vô tri vô giác quên luôn chuyện muốn đuổi Yêu Nghiệt ra.
Dù sao chuyện quá đáng hơn cũng đã làm, cùng ngủ trên giường hình như cũng không gì không thể, đúng không? Nữ thần Lạc Lạc cũng biết ở trước mặt nam sinh phải thẳng thắn một chút, cô một bà lão hơn hai trăm tuổi già mồm cãi láo cái gì?
Thấy vợ làm tổ trong lòng mình ngủ an ổn, Yêu Nghiệt hơi cong môi, cảm giác rốt cuộc mình cũng từng bước tiền lại gần mục tiêu...
Tiết đầu tiên ngày thứ hai, theo thường ngày thì là môn của Bạch Linh. Nhưng hôm nay cô ta tới muộn, rồi sau khi tới là vẻ mặt như đưa đám. Do phong cách của cô ta bình thường lạnh lùng nên mọi người đối với cô ta đều có chút sợ sệt. Giữa không gian im lặng, cô ta lấy ra sách giáo khoa Toán ra, “Mọi người mở sách giáo khoa, mở tới…”
“Em chào cô!”
Vương Yên Nhiên đến muộn, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ta đi học muộn. Ngày hôm qua bị đưa đến chỗ bảo vệ, cuối cùng cô ta vẫn phải gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ mắng cô ta một trận, nhưng vẫn lấy ra bảy nghìn sáu trăm chuộc cô ta.
Cô ta rất ghét Kim Đậu Đậu! Nếu như không phải Kim Đậu Đậu, mẹ cô ta sẽ không bị mất công việc! Nếu như không phải là Kim Đậu Đậu, nhà cô ta cũng sẽ không duyên không cớ bồi thường nhiều tiền như vậy!
Vương Yên Nhiên còn không biết mình đã đụng phải họng súng, hô to một cầu liền chuẩn bị tiến vào phòng học. Bạch Linh đang có một bụng tức không có chỗ phát, thấy cô ta tiến đến là lập tức tìm được nơi trút giận.
“Tôi cho em đi vào sao?”
Thanh âm của cô ta lạnh lẽo, tựa hồ không khác bình thường, Vương Yên Nhiên một bụng oán khí quay lại, không thể không hô lại lần nữa. Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì, Bạch Linh chỉ hừ lạnh một tiếng để cô ta đứng ở bên ngoài phòng học. Sau đó Kim San đến muộn cũng không thể may mắn tránh khỏi, cũng bị phạt đứng đợi bên ngoài phòng học.
Hai người này ở cùng một chỗ, à, vậy chắc sẽ không có chuyện tốt.
Mắt thấy Bạch Linh đen mặt bắt đầu giảng bài, không rảnh quan tâm các cô, Vương Yên Nhiên bắt đầu kể nỗi khổ tâm với Kim San, nói hết toàn bộ ngày hôm qua Đậu Đậu làm thế nào để lừa tiền. Ở trong lòng Vương Yên Nhiên, Kim San luôn luôn lợi hại hơn Kim Đậu Đậu. Cô ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp thu thập cái thứ ỷ thế hiếp người kia.
Nhưng mà Kim San làm gì có thời gian đi quản chuyện của Vương Yên Nhiên? Chính cô cũng đã sa chân vào bùn lầy, tự mình còn lo chưa xong. Sau bữa tiệc ngày đó, anh Chính Hi nói chia tay với cô. Dù cô cầu xin thế nào cũng không chịu. Cuối cùng nếu không phải là bác La xuất hiện đúng lúc mắng gã một trận thì sợ rằng bây giờ đứa bé trong bụng cô đã không còn. Dù sao cô cũng không thể chấp nhận được việc anh Chính Hy lại muốn cô phá thai. Còn muốn cho cô số tiền để đuổi cô đi giống như ăn xin.
Kim Đậu Đậu, đều là Kim Đậu Đậu!
Nếu không phải cô ta, Kim gia cũng không phá sản, cha mẹ cũng sẽ không ly hôn, cô vẫn là thiên kim tiểu thư nhà giàu cao ngạo, anh Chính Hy cũng không chia tay cô. Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ không!
Nghĩ tới đây, Kim San nhìn Vương Yên Nhiên đang lảm nhảm, “Có dám chơi lớn một trận không?”
Vương Yên Nhiên sửng sốt, “Có ý gì?”
Kim San hơi cong môi, hung hăng làm một tư thế cắt cổ.
/1918
|