Vương Yên Nhiên bị biểu tình của Kim San dọa sợ run một cái, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói, “Chuyện đó… không tốt lắm đâu?”
Tuy cô ta xác thực rất ghét Kim Đậu Đậu, nhưng cô ta chưa tùng nghĩ để Kim Đậu Đậu chết!
Kim San nhếch mi, “Cậu không dám?”
Nếu như chỉ tìm người đánh Kim Đậu Đậu một trận, Vương Yên Nhiên nhất định dám làm. Nhưng bây giờ là giết người, chuyện này đã động tới pháp luật của Cửu Châu. Dù có thế nào cô ta cũng không thể làm như vậy.
Cho nên cô ta quả quyết lắc đầu, “Không dám.”
Kim San cắn răng, “Đồ nhát gan!”
Vương Yên Nhiên không lên tiếng. Cô ta vốn là người nhát gan sợ phiền phức, nếu hôm qua không phải quá tức giận thì cô ta cũng sẽ không xúc động chạy tới tìm Đậu Đậu gây rối. Bây giờ nghĩ kỹ lại, là do cô ta quá xúc động nên mới làm hại cả nhà gặp nạn bồi thường hơn bảy nghìn. Nếu như không phải do cô ta không chịu buông tha, có lẽ Kim Đậu Đậu cũng sẽ không cầm tiền của cô ta.
Thật ra cô gái Vương Yên Nhiên này bản tính không xấu, vì nhát gan cho nên mới có chút nịnh nọt mà thôi. Nếu để cô ta làm chuyện gì xấu thì cho cô ta trăm lá gan hùm cũng không dám. Nếu không phải quá nhát gan, cô ta cũng không đi tìm Kim San, nhờ Kim San trừng trị Kim Đậu Đậu. Nếu Đậu Đậu mà biết được Vương Yên Nhiên nghĩ như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng - Ôi chao, rốt cuộc có một đứa bé đã lấy lại được tam quan lệch lạc! Không uổng công cô hạ thủ lưu tình chỉ cầm về hai tháng tiền lương.
Tiết đầu tiên cứ như vậy trôi qua, Bạch Linh thu sách giáo khoa tan học, trước khi đi vẫn không nhịn được gọi Kim Đậu Đậu lại. Đậu Đậu đang vùi đầu đau khổ nhớ đến chuyện Kim Dương Quang, thình lình nghe được có người gọi cô bèn nhanh chóng đứng lên, “Cô Bạch, cô có chuyện gì sao?”
“Đến phòng làm việc của cô một chuyến.”
Tuy rằng Thiếu soái đã ra mệnh lệnh cô phải rời khỏi Thánh Phong, không được điều tra chuyện này, nhưng cô vẫn muốn biết chân tướng. Một hoa yêu sẽ không dễ dàng ra tay với con người, rốt cuộc bọn họ muốn lấy cái gì từ trên người cô bé Kim Đậu Đậu này? Nếu đã phải rời khỏi Thánh Phong thì cô cũng không sợ rút dây động rừng nữa. Mặc kệ cô bé này có nói cho cô biết không, thì ngày hôm nay cô cũng nhất định phải biết chân tướng.
Vì vậy chân trước Đậu Đậu mới vừa vào phòng làm việc của Bạch Linh, chân sau trên cổ đã bị người phủ Chân ngôn chú vào. Thấy Yêu Nghiệt ngay lập tức muốn bùng nổ, Đậu Đậu che cổ mạnh mẽ ho khan hai tiếng, cuống quít giơ tay lên ngăn cản hắn, “Không được.”
Hắn là thiện yêu, nếu như bởi vì cô mà mở sát giới, cô tuyệt đối sẽ hối hận cả đời.
Bạch Linh không nhìn thấy Yêu Nghiệt ở chỗ tối, chỉ nhíu mày bắt đầu đặt câu hỏi, “Em vừa nói chuyện với người nào?”
Đậu Đậu mỉm cười, “Không có ~ Cô nghe lầm rồi?”
Cô ta thật sự cho rằng đồ chơi này có tác dụng với bà cô sao? Bà đây cũng là người bắt yêu, nghĩ bà đây không phá được Chân ngôn chú hả?
Buồn cười!
Hình người bé nhỏ trong lòng Đậu Đậu liếc một cái, nét mặt lại ngây thơ, “Cô Bạch, cô tìm em có chuyện gì không?”
Bạch Linh rất sửng sốt, nhưng trước sau như một vẫn tự tin Chân ngôn chú của cô ta sẽ không có khả năng phạm sai lầm. Cho nên cô ta chỉ sửng sốt một giây, liền bắt đầu nghiêm mặt hỏi chuyện chính.
“Vụ bắt cóc lần trước, phần tử tội phạm đã gọi điện thoại cho em?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng.”
“Tại sao bọn chúng phải gọi điện thoại cho em?”
“Không biết.”
Bạch Linh không buông tha, “Suy nghĩ lại một chút.”
Đậu Đậu gật đầu ra vẻ suy nghĩ, sau một giây đã nói, “Em nghĩ xong rồi. Em vẫn không biết ạ!”
Chơi chiêu này với bà, cháu vẫn còn non lắm!
Bạch Linh tức đến bốc hỏa. Nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy Chân ngôn chú không có vấn đề, nên không buông tha mà tiếp tục hỏi, “Làm sao có thể không biết? Suy nghĩ lại một chút.”
Tuy cô ta xác thực rất ghét Kim Đậu Đậu, nhưng cô ta chưa tùng nghĩ để Kim Đậu Đậu chết!
Kim San nhếch mi, “Cậu không dám?”
Nếu như chỉ tìm người đánh Kim Đậu Đậu một trận, Vương Yên Nhiên nhất định dám làm. Nhưng bây giờ là giết người, chuyện này đã động tới pháp luật của Cửu Châu. Dù có thế nào cô ta cũng không thể làm như vậy.
Cho nên cô ta quả quyết lắc đầu, “Không dám.”
Kim San cắn răng, “Đồ nhát gan!”
Vương Yên Nhiên không lên tiếng. Cô ta vốn là người nhát gan sợ phiền phức, nếu hôm qua không phải quá tức giận thì cô ta cũng sẽ không xúc động chạy tới tìm Đậu Đậu gây rối. Bây giờ nghĩ kỹ lại, là do cô ta quá xúc động nên mới làm hại cả nhà gặp nạn bồi thường hơn bảy nghìn. Nếu như không phải do cô ta không chịu buông tha, có lẽ Kim Đậu Đậu cũng sẽ không cầm tiền của cô ta.
Thật ra cô gái Vương Yên Nhiên này bản tính không xấu, vì nhát gan cho nên mới có chút nịnh nọt mà thôi. Nếu để cô ta làm chuyện gì xấu thì cho cô ta trăm lá gan hùm cũng không dám. Nếu không phải quá nhát gan, cô ta cũng không đi tìm Kim San, nhờ Kim San trừng trị Kim Đậu Đậu. Nếu Đậu Đậu mà biết được Vương Yên Nhiên nghĩ như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng - Ôi chao, rốt cuộc có một đứa bé đã lấy lại được tam quan lệch lạc! Không uổng công cô hạ thủ lưu tình chỉ cầm về hai tháng tiền lương.
Tiết đầu tiên cứ như vậy trôi qua, Bạch Linh thu sách giáo khoa tan học, trước khi đi vẫn không nhịn được gọi Kim Đậu Đậu lại. Đậu Đậu đang vùi đầu đau khổ nhớ đến chuyện Kim Dương Quang, thình lình nghe được có người gọi cô bèn nhanh chóng đứng lên, “Cô Bạch, cô có chuyện gì sao?”
“Đến phòng làm việc của cô một chuyến.”
Tuy rằng Thiếu soái đã ra mệnh lệnh cô phải rời khỏi Thánh Phong, không được điều tra chuyện này, nhưng cô vẫn muốn biết chân tướng. Một hoa yêu sẽ không dễ dàng ra tay với con người, rốt cuộc bọn họ muốn lấy cái gì từ trên người cô bé Kim Đậu Đậu này? Nếu đã phải rời khỏi Thánh Phong thì cô cũng không sợ rút dây động rừng nữa. Mặc kệ cô bé này có nói cho cô biết không, thì ngày hôm nay cô cũng nhất định phải biết chân tướng.
Vì vậy chân trước Đậu Đậu mới vừa vào phòng làm việc của Bạch Linh, chân sau trên cổ đã bị người phủ Chân ngôn chú vào. Thấy Yêu Nghiệt ngay lập tức muốn bùng nổ, Đậu Đậu che cổ mạnh mẽ ho khan hai tiếng, cuống quít giơ tay lên ngăn cản hắn, “Không được.”
Hắn là thiện yêu, nếu như bởi vì cô mà mở sát giới, cô tuyệt đối sẽ hối hận cả đời.
Bạch Linh không nhìn thấy Yêu Nghiệt ở chỗ tối, chỉ nhíu mày bắt đầu đặt câu hỏi, “Em vừa nói chuyện với người nào?”
Đậu Đậu mỉm cười, “Không có ~ Cô nghe lầm rồi?”
Cô ta thật sự cho rằng đồ chơi này có tác dụng với bà cô sao? Bà đây cũng là người bắt yêu, nghĩ bà đây không phá được Chân ngôn chú hả?
Buồn cười!
Hình người bé nhỏ trong lòng Đậu Đậu liếc một cái, nét mặt lại ngây thơ, “Cô Bạch, cô tìm em có chuyện gì không?”
Bạch Linh rất sửng sốt, nhưng trước sau như một vẫn tự tin Chân ngôn chú của cô ta sẽ không có khả năng phạm sai lầm. Cho nên cô ta chỉ sửng sốt một giây, liền bắt đầu nghiêm mặt hỏi chuyện chính.
“Vụ bắt cóc lần trước, phần tử tội phạm đã gọi điện thoại cho em?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng.”
“Tại sao bọn chúng phải gọi điện thoại cho em?”
“Không biết.”
Bạch Linh không buông tha, “Suy nghĩ lại một chút.”
Đậu Đậu gật đầu ra vẻ suy nghĩ, sau một giây đã nói, “Em nghĩ xong rồi. Em vẫn không biết ạ!”
Chơi chiêu này với bà, cháu vẫn còn non lắm!
Bạch Linh tức đến bốc hỏa. Nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy Chân ngôn chú không có vấn đề, nên không buông tha mà tiếp tục hỏi, “Làm sao có thể không biết? Suy nghĩ lại một chút.”
/1918
|