Cô ấy biết ý nghĩa của viên ngọc bội đó, nhưng nếu có chút ý tứ với cậu thì tại sao còn chưa bám lấy?
Còn chưa? Thế mà cậu lại dùng từ “còn chưa”?
Trong lòng Sở Minh Hiên kinh ngạc - thì ra sâu trong tiềm thức, cậu lại hi vọng cô ấy sẽ bám theo mình sao?
Giống như lần gặp đầu tiên ngày trước, vừa linh tinh lang tang gọi cậu là Tiểu Hiên Hiên, lại vừa ôm một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, cố gắng tìm mọi cách để lừa lấy ngọc bội của cậu... Nếu thời gian có thể quay lại thời khắc ban đầu, thì cậu vẫn sẽ dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn cô sao?
Thời gian sẽ thể không quay trở lại, câu hỏi này... cũng không bao giờ có đáp án.
Cậu và Đậu Đậu cùng lắm chỉ là mối quan hệ anh em họ, sau này cũng sẽ không thể phát sinh bất cứ mối quan hệ nào khác nữa. Nhận thức ấy khiến lồng ngực cậu đau đớn, dường như có thứ gì đó ẩn rất sâu rất sâu nơi tận cùng trái tim, nhưng lại bị lưỡi dao sắc bén cứ thế mà đào khoét ra vậy.
Cậu nghĩ có lẽ chú Tư Sở đã nói đúng. Con người không thể nào vượt qua được số mệnh. Cậu cứ cho rằng cậu sẽ không thích Kim Đậu Đậu, cũng sẽ không hối hận về bất cứ quyết định nào trong quá khứ. Nhưng ngày hôm đó nhìn thấy cô ấy tựa vào lòng một đàn ông thì lòng tin kiên định vững vàng ấy đã bắt đầu dao động. Hôm nay, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy cười với người đó, khuôn mặt tươi cười từ đáy lòng thì lòng tin của cậu đã sụp đổ hoàn toàn.
Cậu nghĩ cậu đã hối hận rồi!
Sau biết bao lần ám thị tâm lý sẽ không thích Kim Đậu Đậu, thì cậu vẫn động lòng với người phụ nữ không biết xấu hổ thậm chí còn có chút lưu manh... Sở Minh Hiên bất giác đưa tay tìm vết sẹo chưa đầy ba cm trên bụng, sau đó xoa mi thái dương rồi nhìn sang Lạc Thi Nhã.
Cậu nói, “Không cần, cô ấy không thèm nhìn mấy gã giàu có trong giới đâu.”
“Không thèm nhìn?”
Cô ta dựa vào đâu mà không thèm?
Cái thứ lùn tịt không ba không mẹ, thứ con buôn thô tục như cô ta, cô ta dựa vào đâu! Có thể được gả cho mấy người giàu có trong giới này đã là quá hời cho cái vai hề nhảy nhót đó rồi!
Ngữ khí của Lạc Thi Nhã có chút kì lạ, rất nhanh đã trở lại bình thường, “Cũng đúng, những người mà chúng ta quen biết đều không thể so sánh với ngài Cửu này về tướng mạo. Nói thật, em còn chưa từng gặp một người nào đẹp trai hơn anh ta.”
Sau đó nhìn thấy Sở Minh Hiên cau mày, cô ta vội vàng ôm lấy cánh tay cậu bổ sung thêm, “Nhưng mà trong lòng em, ai cũng không thể sánh nổi với anh.”
Trái tim Sở Minh Hiên bóp chặt lại một cái, thầm nói, nếu cô ấy có cũng có thể nghĩ như vậy thì tốt.
Chú Tư Sở nhìn ra bên ngoài, lại nhìn biểu cảm suy tư của cháu trai, lắc lắc đầu thầm nghĩ, ai bảo cháu không chịu nghe lời chú Tư, đã sáng mắt ra chưa? Đã hối hận chưa? Lọ xuân dược ngày mai chính là cơ hội cuối cùng của cháu đấy. Là người làm chú, chú hi vọng cháu có thể hạnh phúc. Nhưng ném cái thân phận chú Tư của Sở gia đi thì chú lại hi vọng cô ta có thể ở cùng với Cửu Điện Hạ.
Nghĩ đến đây, chú Tư Sở thở dài, “Haizz.”
“Chú Tư thở dài gì vậy?”
Sở Minh Hiên hỏi, đứng dậy đẩy Lạc Thi Nhã đang ôm khuỷu tay mình ra một cách tự nhiên. Sau đó đi đến bên cạnh chú Tư Sở, cầm ly rượu vang rồi ngồi xuống, “Buồn phiền vì chuyện Thái Tuế ạ?”
Chú Tư Sở lắc đầu, “Không phải, chú đang nghĩ hôm nay chẳng đấu giá được gì, tối mai không biết lấy gì để làm quà gặp mặt cô bé kia.”
Lạc Thi Nhã tức giận, được lắm, ngày mai cái con xấu xí kia còn muốn đi vào nhà họ Sở?
Không thể được! Không thể để Kim Đậu Đậu và Minh Hiên tiếp tục dính dáng đến nhau nữa!
Nghĩ đến đây, cô ta đứng dậy, ngọt ngào cười, “Chú Tư, buổi tiệc ngày mai không mời cháu ư?”
Chú Tư Sở nghĩ: Đúng!
Tuy anh ta bắt buộc làm theo mệnh lệnh của Chủ Thượng mà không thể không dùng xuân dược giúp đỡ Minh Hiên, nhưng nếu Lạc Thi Nhã cũng ở đó thì chẳng phải sẽ tăng thêm độ khó cho Sở Minh Hiên sao!
Việc này – rất có khả năng!
Còn chưa? Thế mà cậu lại dùng từ “còn chưa”?
Trong lòng Sở Minh Hiên kinh ngạc - thì ra sâu trong tiềm thức, cậu lại hi vọng cô ấy sẽ bám theo mình sao?
Giống như lần gặp đầu tiên ngày trước, vừa linh tinh lang tang gọi cậu là Tiểu Hiên Hiên, lại vừa ôm một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, cố gắng tìm mọi cách để lừa lấy ngọc bội của cậu... Nếu thời gian có thể quay lại thời khắc ban đầu, thì cậu vẫn sẽ dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn cô sao?
Thời gian sẽ thể không quay trở lại, câu hỏi này... cũng không bao giờ có đáp án.
Cậu và Đậu Đậu cùng lắm chỉ là mối quan hệ anh em họ, sau này cũng sẽ không thể phát sinh bất cứ mối quan hệ nào khác nữa. Nhận thức ấy khiến lồng ngực cậu đau đớn, dường như có thứ gì đó ẩn rất sâu rất sâu nơi tận cùng trái tim, nhưng lại bị lưỡi dao sắc bén cứ thế mà đào khoét ra vậy.
Cậu nghĩ có lẽ chú Tư Sở đã nói đúng. Con người không thể nào vượt qua được số mệnh. Cậu cứ cho rằng cậu sẽ không thích Kim Đậu Đậu, cũng sẽ không hối hận về bất cứ quyết định nào trong quá khứ. Nhưng ngày hôm đó nhìn thấy cô ấy tựa vào lòng một đàn ông thì lòng tin kiên định vững vàng ấy đã bắt đầu dao động. Hôm nay, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy cười với người đó, khuôn mặt tươi cười từ đáy lòng thì lòng tin của cậu đã sụp đổ hoàn toàn.
Cậu nghĩ cậu đã hối hận rồi!
Sau biết bao lần ám thị tâm lý sẽ không thích Kim Đậu Đậu, thì cậu vẫn động lòng với người phụ nữ không biết xấu hổ thậm chí còn có chút lưu manh... Sở Minh Hiên bất giác đưa tay tìm vết sẹo chưa đầy ba cm trên bụng, sau đó xoa mi thái dương rồi nhìn sang Lạc Thi Nhã.
Cậu nói, “Không cần, cô ấy không thèm nhìn mấy gã giàu có trong giới đâu.”
“Không thèm nhìn?”
Cô ta dựa vào đâu mà không thèm?
Cái thứ lùn tịt không ba không mẹ, thứ con buôn thô tục như cô ta, cô ta dựa vào đâu! Có thể được gả cho mấy người giàu có trong giới này đã là quá hời cho cái vai hề nhảy nhót đó rồi!
Ngữ khí của Lạc Thi Nhã có chút kì lạ, rất nhanh đã trở lại bình thường, “Cũng đúng, những người mà chúng ta quen biết đều không thể so sánh với ngài Cửu này về tướng mạo. Nói thật, em còn chưa từng gặp một người nào đẹp trai hơn anh ta.”
Sau đó nhìn thấy Sở Minh Hiên cau mày, cô ta vội vàng ôm lấy cánh tay cậu bổ sung thêm, “Nhưng mà trong lòng em, ai cũng không thể sánh nổi với anh.”
Trái tim Sở Minh Hiên bóp chặt lại một cái, thầm nói, nếu cô ấy có cũng có thể nghĩ như vậy thì tốt.
Chú Tư Sở nhìn ra bên ngoài, lại nhìn biểu cảm suy tư của cháu trai, lắc lắc đầu thầm nghĩ, ai bảo cháu không chịu nghe lời chú Tư, đã sáng mắt ra chưa? Đã hối hận chưa? Lọ xuân dược ngày mai chính là cơ hội cuối cùng của cháu đấy. Là người làm chú, chú hi vọng cháu có thể hạnh phúc. Nhưng ném cái thân phận chú Tư của Sở gia đi thì chú lại hi vọng cô ta có thể ở cùng với Cửu Điện Hạ.
Nghĩ đến đây, chú Tư Sở thở dài, “Haizz.”
“Chú Tư thở dài gì vậy?”
Sở Minh Hiên hỏi, đứng dậy đẩy Lạc Thi Nhã đang ôm khuỷu tay mình ra một cách tự nhiên. Sau đó đi đến bên cạnh chú Tư Sở, cầm ly rượu vang rồi ngồi xuống, “Buồn phiền vì chuyện Thái Tuế ạ?”
Chú Tư Sở lắc đầu, “Không phải, chú đang nghĩ hôm nay chẳng đấu giá được gì, tối mai không biết lấy gì để làm quà gặp mặt cô bé kia.”
Lạc Thi Nhã tức giận, được lắm, ngày mai cái con xấu xí kia còn muốn đi vào nhà họ Sở?
Không thể được! Không thể để Kim Đậu Đậu và Minh Hiên tiếp tục dính dáng đến nhau nữa!
Nghĩ đến đây, cô ta đứng dậy, ngọt ngào cười, “Chú Tư, buổi tiệc ngày mai không mời cháu ư?”
Chú Tư Sở nghĩ: Đúng!
Tuy anh ta bắt buộc làm theo mệnh lệnh của Chủ Thượng mà không thể không dùng xuân dược giúp đỡ Minh Hiên, nhưng nếu Lạc Thi Nhã cũng ở đó thì chẳng phải sẽ tăng thêm độ khó cho Sở Minh Hiên sao!
Việc này – rất có khả năng!
/1918
|