Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 456: Kiếp này không báo thì kiếp sau báo; không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi (
/1918
|
Nghĩ tới đây, đám đạo sĩ bắt yêu ở trên lầu hai cũng không ngồi yên được nữa, Tiểu Đoan dẫn đầu, xông lên làm một trận quyền đấm cước đá.
Lạc Lê cũng không ngăn lại, dù sao các đạo sĩ bắt yêu đều có chừng mực.
Bọn họ biết làm thế nào để đánh nhau mà có thể nằm trong phạm vi cho phép của pháp luật. Chính là không để lại các vết thương, nhưng có thể làm La Chính Hi đau muốn chết.
Đậu Đậu thấy Tiểu Đoan gặp chuyện bất bình thì có chút thưởng thức nhìn một cái, rồi lại ngồi xổm xuống dưới đất bắt đầu nhặt các hạt đậu rơi của cô. Sau khi nhặt xong thì ném hết vào trong thùng rác, nắm bàn tay nhỏ của Yêu Nghiệt chuẩn bị rời đi.
Mọi chuyện đã đến tình trạng này rồi, La Chính Hi không ngừng bị đánh là còn nhẹ đó, chờ gã ta còn có sự trừng phạt của luật pháp nữa.
Hành vi của gã đã tạo thành tội cố ý giết người, cho dù La gia có bản lĩnh lớn hơn nữa thì La Chính Hi cũng vẫn phải ngồi tù.
“Á!”
Bỗng nhiên Kim San bật lên một thét chói tai cực kì đau khổ ở bên trong xe, Lý Thúy Vân hoàn hồn, mở cửa xe đỡ cô ta đi xuống.
Đám đạo sĩ bắt yêu thấy vậy, đều tránh ra một lối để cho hai mẹ con nhà này có quyền lợi thương tổn La Chính Hi.
Lý Thúy Vân đỡ Kim San đi xuống, nhìn cô ta cẩn thận ôm thi thể của đứa bé thì im lặng rơi lệ, xông lên muốn liều mạng với La Chính Hi.
Cả người La Chính Hi đều tràn đầy đau đớn, nhưng vẫn chưa đến mức không đánh lại một người phụ nữ. Cho nên gã không lưu tình chút nào hất Lý Thúy Vân ra, cắn răng nghiến lợi nói, “Cút! Đôi mẹ con ác độc các người làm hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi giết cái con quỷ con kia là vẫn còn nhẹ đấy! Tôi nói cho các người biết, dám tính toán tôi, đời này hai người cũng đừng nghĩ sống khá giả!”
Lý Thúy Vân liều mạng muốn cào cấu La Chính Hi, tất cả mọi người nhìn một hồi, rốt cục cũng đi lên kéo hai người ra. Đánh lâu như vậy, người bị thua thiệt vẫn là Lý Thúy Vân.
Đậu Đậu thổn thức một hồi, nhưng cũng thật lòng bội phục Lý Thúy Vân. Cứ chiến lại bại, cứ bại lại chiến, cái tinh thần bất khuất này thật khiến người khác cảm động mà!
Nhưng cô sẽ không đồng tình với bọn họ, hai mẹ con nhà này có thể có ngày hôm nay, nói trắng ra tất cả đều là tự làm tự chịu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Làm chuyện xấu phải bị báo ứng, kiếp này không báo thì kiếp sau báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Đứa trẻ bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đi lúc này là kiếp sau báo ứng, còn hai mẹ con nhà Lý Thúy Vân, kiếp này không chạy thoát được.
Đậu Đậu thổn thức một lúc, sau đó nhớ tới hình như mình cũng không phải người tốt lành gì, nhanh nhớ lại một chút xem mình có làm chuyện gì độc ác hay không?
Nếu có thì phải nhanh chóng đi làm việc thiện tích đức thôi.
Nếu như không có, khụ, thế thì có thể chứng minh cô làm việc vẫn rất có chừng mực!
Đậu Đậu nhớ lại, phát hiện ngoại trừ chuyện mình đoạt Thiên Vấn của Bạch Chỉ Sư Thái ra thì chưa từng làm chuyện gì tội ác tày trời cả.
Rất tốt, không cần làm việc thiện tích đức nữa rồi!
Nhưng về chuyện Thiên Vấn, hình như cô đã gặp báo ứng tồi. Nhìn đi, cho mày làm chuyện xấu này! Đã chết một lần còn biến thành xấu xí không nói, Thiên Vấn còn rơi vào trong tay Yêu Nghiệt nữa!
Haiz, quả nhiên là người không thể làm chuyện xấu...
Đậu Đậu dắt Yêu Nghiệt đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hiện trường thì vẫn không nhịn được mà đi vào trong nhìn một cái. Mái tóc Lý Thúy Vân bù xù như một người phụ nữ điên khùng ngồi bệt dưới đất. Kim San mặc bộ váy đỏ rách rưới, ôm thi thể đứa bé, hai mắt ôn nhu một cách kì lạ, có triệu chứng phát điên. Về phần La Chính Hi, haiz, gã vẫn còn đang kiêu ngạo nói: Cho dù có giết đứa bé này thì sao? Cha mẹ gã chắc chắn sẽ không để cho gã ngồi tù!
Đậu Đậu nghe đến đó thì khóe miệng giật một cái, cầm điện thoại di động gọi một cuộc.
“Alo? Cục bảo vệ trẻ em à? Nơi này có người cố ý giết trẻ con!”
Sau đó báo ra địa chỉ cụ thể của Cục bắt yêu, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Vung ống tay áo, làm việc tốt không để lại tên...
Lạc Lê cũng không ngăn lại, dù sao các đạo sĩ bắt yêu đều có chừng mực.
Bọn họ biết làm thế nào để đánh nhau mà có thể nằm trong phạm vi cho phép của pháp luật. Chính là không để lại các vết thương, nhưng có thể làm La Chính Hi đau muốn chết.
Đậu Đậu thấy Tiểu Đoan gặp chuyện bất bình thì có chút thưởng thức nhìn một cái, rồi lại ngồi xổm xuống dưới đất bắt đầu nhặt các hạt đậu rơi của cô. Sau khi nhặt xong thì ném hết vào trong thùng rác, nắm bàn tay nhỏ của Yêu Nghiệt chuẩn bị rời đi.
Mọi chuyện đã đến tình trạng này rồi, La Chính Hi không ngừng bị đánh là còn nhẹ đó, chờ gã ta còn có sự trừng phạt của luật pháp nữa.
Hành vi của gã đã tạo thành tội cố ý giết người, cho dù La gia có bản lĩnh lớn hơn nữa thì La Chính Hi cũng vẫn phải ngồi tù.
“Á!”
Bỗng nhiên Kim San bật lên một thét chói tai cực kì đau khổ ở bên trong xe, Lý Thúy Vân hoàn hồn, mở cửa xe đỡ cô ta đi xuống.
Đám đạo sĩ bắt yêu thấy vậy, đều tránh ra một lối để cho hai mẹ con nhà này có quyền lợi thương tổn La Chính Hi.
Lý Thúy Vân đỡ Kim San đi xuống, nhìn cô ta cẩn thận ôm thi thể của đứa bé thì im lặng rơi lệ, xông lên muốn liều mạng với La Chính Hi.
Cả người La Chính Hi đều tràn đầy đau đớn, nhưng vẫn chưa đến mức không đánh lại một người phụ nữ. Cho nên gã không lưu tình chút nào hất Lý Thúy Vân ra, cắn răng nghiến lợi nói, “Cút! Đôi mẹ con ác độc các người làm hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi giết cái con quỷ con kia là vẫn còn nhẹ đấy! Tôi nói cho các người biết, dám tính toán tôi, đời này hai người cũng đừng nghĩ sống khá giả!”
Lý Thúy Vân liều mạng muốn cào cấu La Chính Hi, tất cả mọi người nhìn một hồi, rốt cục cũng đi lên kéo hai người ra. Đánh lâu như vậy, người bị thua thiệt vẫn là Lý Thúy Vân.
Đậu Đậu thổn thức một hồi, nhưng cũng thật lòng bội phục Lý Thúy Vân. Cứ chiến lại bại, cứ bại lại chiến, cái tinh thần bất khuất này thật khiến người khác cảm động mà!
Nhưng cô sẽ không đồng tình với bọn họ, hai mẹ con nhà này có thể có ngày hôm nay, nói trắng ra tất cả đều là tự làm tự chịu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Làm chuyện xấu phải bị báo ứng, kiếp này không báo thì kiếp sau báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Đứa trẻ bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đi lúc này là kiếp sau báo ứng, còn hai mẹ con nhà Lý Thúy Vân, kiếp này không chạy thoát được.
Đậu Đậu thổn thức một lúc, sau đó nhớ tới hình như mình cũng không phải người tốt lành gì, nhanh nhớ lại một chút xem mình có làm chuyện gì độc ác hay không?
Nếu có thì phải nhanh chóng đi làm việc thiện tích đức thôi.
Nếu như không có, khụ, thế thì có thể chứng minh cô làm việc vẫn rất có chừng mực!
Đậu Đậu nhớ lại, phát hiện ngoại trừ chuyện mình đoạt Thiên Vấn của Bạch Chỉ Sư Thái ra thì chưa từng làm chuyện gì tội ác tày trời cả.
Rất tốt, không cần làm việc thiện tích đức nữa rồi!
Nhưng về chuyện Thiên Vấn, hình như cô đã gặp báo ứng tồi. Nhìn đi, cho mày làm chuyện xấu này! Đã chết một lần còn biến thành xấu xí không nói, Thiên Vấn còn rơi vào trong tay Yêu Nghiệt nữa!
Haiz, quả nhiên là người không thể làm chuyện xấu...
Đậu Đậu dắt Yêu Nghiệt đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hiện trường thì vẫn không nhịn được mà đi vào trong nhìn một cái. Mái tóc Lý Thúy Vân bù xù như một người phụ nữ điên khùng ngồi bệt dưới đất. Kim San mặc bộ váy đỏ rách rưới, ôm thi thể đứa bé, hai mắt ôn nhu một cách kì lạ, có triệu chứng phát điên. Về phần La Chính Hi, haiz, gã vẫn còn đang kiêu ngạo nói: Cho dù có giết đứa bé này thì sao? Cha mẹ gã chắc chắn sẽ không để cho gã ngồi tù!
Đậu Đậu nghe đến đó thì khóe miệng giật một cái, cầm điện thoại di động gọi một cuộc.
“Alo? Cục bảo vệ trẻ em à? Nơi này có người cố ý giết trẻ con!”
Sau đó báo ra địa chỉ cụ thể của Cục bắt yêu, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Vung ống tay áo, làm việc tốt không để lại tên...
/1918
|