Trở lại phòng 912, Đậu Đậu lập tức tê liệt ngồi trên ghế sô pha, cầm đồ ăn vặt đồ chơi trẻ con và xe trẻ con ra bên ngoài, cuối cùng mới ôm hai đứa nhóc ra.
Hai đứa nhóc đều là cục cưng ngoan không thích khóc.
Khụ, hình như lời này có gì đó sai sai.
Biển Biển không thích khóc là thật, nhưng Viên Viên đâu phải là không thích khóc đâu! Cũng chưa từng thấy qua đứa bé nào thích khóc hơn con bé ok!
Nhưng Viên Viên đúng là một cục cưng ngoan không thích khóc - với điều kiện tiên quyết là có ăn có uống có mặc có trò để chơi. Một khi thỏa mãn tất cả các điều kiện trên thì con bé sẽ từ một bé phiền toái thích khóc biến thành một cục cưng ngoan không khóc không nháo. Hơn nữa còn rất là ngoan, vô cùng ngoan nữa cơ.
Hôm nay Đậu Đậu đặt cô bé ở trong ngọc Trư Long, ban đầu còn tưởng là cô bé nhất định sẽ khóc một trận thật to để tỏ vẻ kháng nghị. Không ngờ sau khi cô bé mặc cái váy nhỏ màu hồng nhạt vào xong thì chỉ ngồi bóp con vịt ở trong từ sáng đến trưa.
Đối với việc này, mặt Đậu Đậu tràn đầy vui mừng – Cái này nhất định là giống cô! Khi còn bé cô cũng không thích khóc lóc ầm ĩ.
Nói tóm lại, Biển Biển ra khỏi ngọc Trư Long thì cũng không đen mặt mà chỉ ngồi ở trên ghế sô pha chơi xe hơi mô hình loại nhỏ một lúc, rồi nhìn về phía cha nó bày tỏ nó đói bụng rồi.
Về phần Viên Viên, khụ, cô bé ỷ vào việc mình vẫn đang mọc cái đuôi nhỏ nên không thể bước đi nhưng có thể lăn, vừa ra khỏi ngọc Trư Long là lăn bốn năm vòng quanh phòng khách, sau đó vác khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đến trước mặt Đậu Đậu, “Mẹ ơi, ôm!”
Nhưng Đậu Đậu lại không muốn ôm cô bé. Vì cái váy sáng nay vẫn còn sạch sẽ, giờ đã bẩn đến nỗi hoàn toàn không nhìn ra được màu ban đầu.
Đậu Đậu nghĩ, nhất định con gái đã lau đất giúp cô trong ngọc Trư Long rồi.
Nhìn cái váy bị bôi đen như mực của cô bé, rồi lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ trên người mình – Khụ, bỗng nhiên cô không muốn thừa nhận con gái giống cô nữa!
Có điều, cuối cùng Đậu Đậu vẫn bế Tiểu Viên Viên lên. Cũng hết cách, cho dù con bé có bẩn thế nào đi chăng nữa thì khuôn mặt nhỏ bé tròn xoe này vẫn rất là đáng yêu! Hơn nữa, khi còn bé cô chẳng phải cũng là cái loại đức hạnh này sao?
Cho nên Đậu Đậu chỉ sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm con gái đi tắm. Cô còn nói cho cô bé biết, sau này cứ chơi đùa thỏa thích đi, thích chơi đùa thế nào thì chơi đùa thế ấy, quần áo bị bẩn cũng không sao hết, không phải còn có máy giặt quần áo hay sao? Chỉ cần không phải để cô lấy tay giặt quần áo cho con gái thì dù có chơi đến bẩn quần áo cũng không phải là chuyện mà cô cần suy nghĩ.
Yêu Nghiệt lấy linh quả ra cho con trai, sự đắc ý đều viết hết ở trên mặt.
Biển Biển hiếu kì: Ba à, tại sao hôm nay ba lại vui vẻ như vậy ạ?
Thái độ này rất không bình thường. Bây giờ ba nhát gan đang giả dạng làm trẻ con bị mẹ ngốc bắt nạt, cái dáng vẻ này rõ ràng không đúng!
Hay ba nhát gan thích bị ngược? Bị mẹ ngốc bắt nạt cũng có thể vui vẻ thoải mái méo mó như thế?
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của con trai, giơ tay vỗ lên cái ót của nó một cái: Con có phải là con ruột của ba không vậy? Tại sao lại không thể nghĩ tốt một chút chứ? Ba nói cho con biết, rất nhanh thì ba có thể biến trở về rồi!
Khóe miệng Biển Biển giật một cái, bày tỏ nó hoàn toàn không tin.
Sau đó Yêu Nghiệt vì chứng minh hắn là người được độc chiếm ân sủng của vợ nên lập tức kể hết cho con trai chuyện hôm nay được vợ che chở như thế nào, giả bộ mạnh mẽ dùng bốn chữ giết chết tình địch ra sao.
Yêu Nghiệt nói xong thì dào dạt đắc ý, còn hỏi con trai: Thế nào? Có phải hình tượng của ba con cao lớn uy vũ lên trong nháy mắt hay không?
Biển Biển vừa cắn linh quả vừa đen mặt: Hừ, không có đâu. Con nghĩ có thể là ba đã hiểu lầm cái gì rồi.
Yêu Nghiệt khó hiểu: Hiểu lầm cái gì?
Biển Biển uống cạn một ngụm nước trái cây cuối cùng bên trong linh quả, ghét bỏ nhìn Yêu Nghiệt: Mẹ ngốc che chở cho ba, có lẽ chỉ là vì... tốt bụng mà thôi!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái: Có ý gì?
Biển Biển: Mẹ ngốc nói yêu cũng có cha sinh mẹ nuôi, ý này chính là cho dù có đổi thành một tên yêu tốt nào khác thì mẹ cũng sẽ bảo vệ như thế.
Hai đứa nhóc đều là cục cưng ngoan không thích khóc.
Khụ, hình như lời này có gì đó sai sai.
Biển Biển không thích khóc là thật, nhưng Viên Viên đâu phải là không thích khóc đâu! Cũng chưa từng thấy qua đứa bé nào thích khóc hơn con bé ok!
Nhưng Viên Viên đúng là một cục cưng ngoan không thích khóc - với điều kiện tiên quyết là có ăn có uống có mặc có trò để chơi. Một khi thỏa mãn tất cả các điều kiện trên thì con bé sẽ từ một bé phiền toái thích khóc biến thành một cục cưng ngoan không khóc không nháo. Hơn nữa còn rất là ngoan, vô cùng ngoan nữa cơ.
Hôm nay Đậu Đậu đặt cô bé ở trong ngọc Trư Long, ban đầu còn tưởng là cô bé nhất định sẽ khóc một trận thật to để tỏ vẻ kháng nghị. Không ngờ sau khi cô bé mặc cái váy nhỏ màu hồng nhạt vào xong thì chỉ ngồi bóp con vịt ở trong từ sáng đến trưa.
Đối với việc này, mặt Đậu Đậu tràn đầy vui mừng – Cái này nhất định là giống cô! Khi còn bé cô cũng không thích khóc lóc ầm ĩ.
Nói tóm lại, Biển Biển ra khỏi ngọc Trư Long thì cũng không đen mặt mà chỉ ngồi ở trên ghế sô pha chơi xe hơi mô hình loại nhỏ một lúc, rồi nhìn về phía cha nó bày tỏ nó đói bụng rồi.
Về phần Viên Viên, khụ, cô bé ỷ vào việc mình vẫn đang mọc cái đuôi nhỏ nên không thể bước đi nhưng có thể lăn, vừa ra khỏi ngọc Trư Long là lăn bốn năm vòng quanh phòng khách, sau đó vác khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đến trước mặt Đậu Đậu, “Mẹ ơi, ôm!”
Nhưng Đậu Đậu lại không muốn ôm cô bé. Vì cái váy sáng nay vẫn còn sạch sẽ, giờ đã bẩn đến nỗi hoàn toàn không nhìn ra được màu ban đầu.
Đậu Đậu nghĩ, nhất định con gái đã lau đất giúp cô trong ngọc Trư Long rồi.
Nhìn cái váy bị bôi đen như mực của cô bé, rồi lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ trên người mình – Khụ, bỗng nhiên cô không muốn thừa nhận con gái giống cô nữa!
Có điều, cuối cùng Đậu Đậu vẫn bế Tiểu Viên Viên lên. Cũng hết cách, cho dù con bé có bẩn thế nào đi chăng nữa thì khuôn mặt nhỏ bé tròn xoe này vẫn rất là đáng yêu! Hơn nữa, khi còn bé cô chẳng phải cũng là cái loại đức hạnh này sao?
Cho nên Đậu Đậu chỉ sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm con gái đi tắm. Cô còn nói cho cô bé biết, sau này cứ chơi đùa thỏa thích đi, thích chơi đùa thế nào thì chơi đùa thế ấy, quần áo bị bẩn cũng không sao hết, không phải còn có máy giặt quần áo hay sao? Chỉ cần không phải để cô lấy tay giặt quần áo cho con gái thì dù có chơi đến bẩn quần áo cũng không phải là chuyện mà cô cần suy nghĩ.
Yêu Nghiệt lấy linh quả ra cho con trai, sự đắc ý đều viết hết ở trên mặt.
Biển Biển hiếu kì: Ba à, tại sao hôm nay ba lại vui vẻ như vậy ạ?
Thái độ này rất không bình thường. Bây giờ ba nhát gan đang giả dạng làm trẻ con bị mẹ ngốc bắt nạt, cái dáng vẻ này rõ ràng không đúng!
Hay ba nhát gan thích bị ngược? Bị mẹ ngốc bắt nạt cũng có thể vui vẻ thoải mái méo mó như thế?
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của con trai, giơ tay vỗ lên cái ót của nó một cái: Con có phải là con ruột của ba không vậy? Tại sao lại không thể nghĩ tốt một chút chứ? Ba nói cho con biết, rất nhanh thì ba có thể biến trở về rồi!
Khóe miệng Biển Biển giật một cái, bày tỏ nó hoàn toàn không tin.
Sau đó Yêu Nghiệt vì chứng minh hắn là người được độc chiếm ân sủng của vợ nên lập tức kể hết cho con trai chuyện hôm nay được vợ che chở như thế nào, giả bộ mạnh mẽ dùng bốn chữ giết chết tình địch ra sao.
Yêu Nghiệt nói xong thì dào dạt đắc ý, còn hỏi con trai: Thế nào? Có phải hình tượng của ba con cao lớn uy vũ lên trong nháy mắt hay không?
Biển Biển vừa cắn linh quả vừa đen mặt: Hừ, không có đâu. Con nghĩ có thể là ba đã hiểu lầm cái gì rồi.
Yêu Nghiệt khó hiểu: Hiểu lầm cái gì?
Biển Biển uống cạn một ngụm nước trái cây cuối cùng bên trong linh quả, ghét bỏ nhìn Yêu Nghiệt: Mẹ ngốc che chở cho ba, có lẽ chỉ là vì... tốt bụng mà thôi!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái: Có ý gì?
Biển Biển: Mẹ ngốc nói yêu cũng có cha sinh mẹ nuôi, ý này chính là cho dù có đổi thành một tên yêu tốt nào khác thì mẹ cũng sẽ bảo vệ như thế.
/1918
|