Lần này Yêu Nghiệt không vui, ấn lên cái đầu nhỏ của Biển Biển quở trách: Mặc dù con là con ba, nhưng con hắt bát nước lạnh lên người ba như thế thì ba vẫn sẽ rất tức giận đó!
Biển Biển mở bàn tay nhỏ bé ra: Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Ba không tin thì thôi.
Yêu Nghiệt lập tức cảm thấy thấp thỏm, do dự một lúc lâu nhưng vẫn hỏi con trai: Thật sự như lời con nói sao?
Biển Biển: Không phải là ba không tin sao?
Yêu Nghiệt hì hì cười gượng: Thà rằng tin là có chứ không thể tin là không. Không phải lúc trước con cũng nói như vậy sao, vẫn luôn có dân đen muốn ngủ với vợ của bản vương, muốn đánh con của bản vương mà. Bây giờ hai ba con ta phải ở trên một mặt trận thống nhất.
Lời này có thể khiến Biển Biển động lòng, cho dù ba mình rất nhát gan, nhưng cũng là ba ruột! Ba dượng nhất định sẽ không đối xử tốt với nó và Viên Viên được.
Cho nên Biển Biển gần như lập tức cùng chung mối thù: Đúng, không thể để cho người xấu thực hiện được!
Yêu Nghiệt nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, cho dù tâm trí có trưởng thành hơn nữa thì trong một vài chuyện vẫn sẽ thể hiện ra tính trẻ con.
Xem đi, mới vậy đã bị hắn lừa rồi.
Sau đó Biển Biển bắt đầu bày mưu tính kế cho hắn: Lát nữa mẹ ngốc tắm rửa cho em gái xong, ba có thể nói bóng nói gió hỏi một chút. Nhỡ đâu là ba hiểu sai, vậy tiếp theo ba muốn biến trở về thì phải cẩn thận đó!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, mặc dù thấy con trai nói cũng có đạo lý. Nhưng cái kế sách mà nó nghĩ ra, thật lòng mà nói thì chẳng ra làm sao.
Nhưng mà con trai còn nhỏ, có thể nghĩ ra được những thứ này là đã rất khó rồi, không thể vì tâm trí của nó thành thục mà thật sự lại coi nó là người lớn được!
Thế là Yêu Nghiệt ra sức khen ngợi con trai một trận, quyết định chờ vợ ra ngoài thì sẽ lập tức nói bóng nói gió hỏi một chút. Vừa nãy bị con trai nói như vậy, thật ra hắn cũng có chút thấp thỏm. Nhỡ đâu ý của vợ không phải là che chở cho hắn mà là che chở cho tất cả các yêu tốt thì sao?
Vì lý do an toàn, vẫn nên hỏi một chút thôi.
Đậu Đậu giúp con gái tắm rửa xong rồi đổi một bộ váy nhỏ màu vàng nhạt, sau đó ôm ra ngoài, thì thấy vẻ mặt giống nhau như đúc của hai cha con đang nhìn cô.
Đậu Đậu đẩy mắt kính rồi thả Viên Viên xuống. Sau đó cô cầm điện thoại gọi cơm ngoài, rồi thuận miệng hỏi, “Nhìn chị làm gì?”
Yêu Nghiệt mở miệng, cẩn thận nói, “Chị ơi, hôm nay vì sao chị lại không muốn để cho em mạo hiểm vậy?”
Trong lòng Đậu Đậu kinh hãi, trên mặt lại không biến sắc, “Hả? Em nói cái gì?”
Yêu Nghiệt không phải đã phát hiện là cô nhận ra hắn rồi chứ? Nếu như phát hiện thì nhất định sẽ biết là cô đã thích hắn rồi! Nghĩ lại mà xem, nhận ra nhưng lại không đuổi đi, có thể là vì cái gì hả? Nếu nói cô không thích thì ai tin?
Đến lúc đó tên xà yêu thối này nhất định sẽ đắc ý biến trở về, sau đó tiếp tục mặt dày mày dạn ngủ ở trên giường của cô, thuận tiện lại được voi đòi tiên mà muốn ngủ với cô luôn!
Mặc dù cô quả thực thích hắn, nhưng chuyện nào phải ra chuyện ấy, chuyện lúc trước hắn hại cô gạt cô vẫn còn chưa xong đâu!
Phải đặt lại quyền uy!
Nếu hắn cứ luôn lừa cô thì cuộc sống sau này sẽ không cách nào trôi qua được!
Vì vậy lúc nghe Yêu Nghiệt hỏi lại một lần nữa thì Đậu Đậu tỉnh rụi nói, “Vì sao phải để cho em mạo hiểm? Mặc dù chị có tam quan bất chính, nhưng vẫn chưa đến mức hại người để kiếm lợi cho mình.”
Sau đó cô dừng một chút, sâu xa bổ sung, “Cho dù có đổi thành bất kì một con yêu tốt nào khác thì chị cũng sẽ bảo vệ như thế.”
Tiếp đó thấy khuôn mặt nhỏ bé của Yêu Nghiệt trở nên cứng ngắc, trong lòng phải gọi là âm thầm thoải mái!
Hại tôi nữa đi? Gạt tôi nữa đi? Cho anh nhìn sự lợi hại của bà đây!
Trong lòng Yêu Nghiệt gần như đã hỏng mất. Hắn cho rằng vợ yêu ai yêu cả đường đi, ai biết thật sự đúng như cái mồm quạ đen của con trai. Vợ che chở cho hắn, chỉ vì... tốt bụng mà thôi.
Biển Biển mở bàn tay nhỏ bé ra: Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Ba không tin thì thôi.
Yêu Nghiệt lập tức cảm thấy thấp thỏm, do dự một lúc lâu nhưng vẫn hỏi con trai: Thật sự như lời con nói sao?
Biển Biển: Không phải là ba không tin sao?
Yêu Nghiệt hì hì cười gượng: Thà rằng tin là có chứ không thể tin là không. Không phải lúc trước con cũng nói như vậy sao, vẫn luôn có dân đen muốn ngủ với vợ của bản vương, muốn đánh con của bản vương mà. Bây giờ hai ba con ta phải ở trên một mặt trận thống nhất.
Lời này có thể khiến Biển Biển động lòng, cho dù ba mình rất nhát gan, nhưng cũng là ba ruột! Ba dượng nhất định sẽ không đối xử tốt với nó và Viên Viên được.
Cho nên Biển Biển gần như lập tức cùng chung mối thù: Đúng, không thể để cho người xấu thực hiện được!
Yêu Nghiệt nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, cho dù tâm trí có trưởng thành hơn nữa thì trong một vài chuyện vẫn sẽ thể hiện ra tính trẻ con.
Xem đi, mới vậy đã bị hắn lừa rồi.
Sau đó Biển Biển bắt đầu bày mưu tính kế cho hắn: Lát nữa mẹ ngốc tắm rửa cho em gái xong, ba có thể nói bóng nói gió hỏi một chút. Nhỡ đâu là ba hiểu sai, vậy tiếp theo ba muốn biến trở về thì phải cẩn thận đó!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, mặc dù thấy con trai nói cũng có đạo lý. Nhưng cái kế sách mà nó nghĩ ra, thật lòng mà nói thì chẳng ra làm sao.
Nhưng mà con trai còn nhỏ, có thể nghĩ ra được những thứ này là đã rất khó rồi, không thể vì tâm trí của nó thành thục mà thật sự lại coi nó là người lớn được!
Thế là Yêu Nghiệt ra sức khen ngợi con trai một trận, quyết định chờ vợ ra ngoài thì sẽ lập tức nói bóng nói gió hỏi một chút. Vừa nãy bị con trai nói như vậy, thật ra hắn cũng có chút thấp thỏm. Nhỡ đâu ý của vợ không phải là che chở cho hắn mà là che chở cho tất cả các yêu tốt thì sao?
Vì lý do an toàn, vẫn nên hỏi một chút thôi.
Đậu Đậu giúp con gái tắm rửa xong rồi đổi một bộ váy nhỏ màu vàng nhạt, sau đó ôm ra ngoài, thì thấy vẻ mặt giống nhau như đúc của hai cha con đang nhìn cô.
Đậu Đậu đẩy mắt kính rồi thả Viên Viên xuống. Sau đó cô cầm điện thoại gọi cơm ngoài, rồi thuận miệng hỏi, “Nhìn chị làm gì?”
Yêu Nghiệt mở miệng, cẩn thận nói, “Chị ơi, hôm nay vì sao chị lại không muốn để cho em mạo hiểm vậy?”
Trong lòng Đậu Đậu kinh hãi, trên mặt lại không biến sắc, “Hả? Em nói cái gì?”
Yêu Nghiệt không phải đã phát hiện là cô nhận ra hắn rồi chứ? Nếu như phát hiện thì nhất định sẽ biết là cô đã thích hắn rồi! Nghĩ lại mà xem, nhận ra nhưng lại không đuổi đi, có thể là vì cái gì hả? Nếu nói cô không thích thì ai tin?
Đến lúc đó tên xà yêu thối này nhất định sẽ đắc ý biến trở về, sau đó tiếp tục mặt dày mày dạn ngủ ở trên giường của cô, thuận tiện lại được voi đòi tiên mà muốn ngủ với cô luôn!
Mặc dù cô quả thực thích hắn, nhưng chuyện nào phải ra chuyện ấy, chuyện lúc trước hắn hại cô gạt cô vẫn còn chưa xong đâu!
Phải đặt lại quyền uy!
Nếu hắn cứ luôn lừa cô thì cuộc sống sau này sẽ không cách nào trôi qua được!
Vì vậy lúc nghe Yêu Nghiệt hỏi lại một lần nữa thì Đậu Đậu tỉnh rụi nói, “Vì sao phải để cho em mạo hiểm? Mặc dù chị có tam quan bất chính, nhưng vẫn chưa đến mức hại người để kiếm lợi cho mình.”
Sau đó cô dừng một chút, sâu xa bổ sung, “Cho dù có đổi thành bất kì một con yêu tốt nào khác thì chị cũng sẽ bảo vệ như thế.”
Tiếp đó thấy khuôn mặt nhỏ bé của Yêu Nghiệt trở nên cứng ngắc, trong lòng phải gọi là âm thầm thoải mái!
Hại tôi nữa đi? Gạt tôi nữa đi? Cho anh nhìn sự lợi hại của bà đây!
Trong lòng Yêu Nghiệt gần như đã hỏng mất. Hắn cho rằng vợ yêu ai yêu cả đường đi, ai biết thật sự đúng như cái mồm quạ đen của con trai. Vợ che chở cho hắn, chỉ vì... tốt bụng mà thôi.
/1918
|