Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt kinh ngạc thì lập tức hài lòng, mấy lần thi tiếp theo vẫn như cũ cố ý bóp eo Yêu Nghiệt.
Nghẹn xuống mấy ngày thi, Yêu Nghiệt sắp thành một tên yêu bị phế rồi.
Hắn cảm thấy là vợ cố ý, nhưng khuôn mặt cùng với đôi mắt vô tội kia của vợ sao không nhìn ra chút sơ hở nào?
May là chín môn thi của cấp ba cũng chỉ thi trong ba ngày, nếu không suốt ngày cứ như thế, nhất định hắn sẽ hỏng mất!
Trên mặt Yêu Nghiệt tràn đầy vẻ oán niệm.
Đậu Đậu nhìn lén, rồi lại nhìn lén. Cuối cùng cũng có một chút lòng trắc ẩn. Rốt cuộc vẫn là đàn ông nhà mình, mình cũng không nỡ bắt nạt hỏng. Chuyện bóp thắt lưng này có thể nói là đã rơi vào hồi kết. Nhỡ đâu thật sự làm cho hắn nghẹn hỏng thì lại phải tiêu tiền để chữa trị cho hắn. Không được không được, thời thế bây giờ kiếm tiền không dễ, huống chi cho dù cô có tiền thì cũng phải có chỗ chữa bệnh cho yêu mới được...
Ngày đó sau khi rời khỏi Cục bắt yêu, không thấy đôi uyên ương số khổ là Kim San và La Chính Hi xuất hiện ở trường học. Có tin đồn nói là La Chính Hi giết người, đã bị xử án tù chung thân. Về phần Kim San thì mẹ sướng nhờ con, được La gia đón đi dưỡng thai. Dù sao con trai cũng đã vào trong tù cả đời cũng không thể ra, đứa bé trong bụng Kim San đã trở thành một bảo bối.
Những tin đồn này nói như thật vậy, nhưng mà… hoàn toàn không thể tin là thật ok!
Trong bụng Kim San làm gì còn đứa trẻ nào nữa chứ? Đứa bé sớm đã bị La Chính Hi ném chết rồi.
Nhưng chắc chắn Đậu Đậu sẽ không chủ động nói việc này cho đám quần chúng cắn hạt dưa hóng hớt kia. Đây là một góc âm u dơ bẩn trong xã hội, thật sự là không thích hợp để trắng trợn tuyên dương. Hơn nữa, cô cũng không phải loại người lắm miệng. Về phần rốt cuộc La Chính Hi và Kim San đã đi đâu, khụ, thật ra cô cũng không rõ cho lắm. Có điều cô bấm ngón tay tính toán, tính ra Kim San điên rồi.
Đậu Đậu tính không sai, quả thật Kim San đã điên rồi! Nếu không thì Lý Thúy Vân cũng sẽ không cầm dao đến liều mạng với cô.
“Kim Đậu Đậu, mày hại con gái tao điên rồi! Tao giết mày!”
Đậu Đậu thình lình bị Lý Thúy Vân cầm dao lao tới, nhất thời có chút mờ mịt.
Cô phục hồi tinh thần lại, lập tức trừng mắt, một cước đá văng Lý Thúy Vân ra, “Kim San bị điên thì liên quan gì tới tôi? Người ném chết cháu ngoại của bà chính là thằng con rể La Chính Hi của bà đó được chưa hả?”
Lời này mang hàm lượng tin tức quá lớn, làm đám quần chúng hóng hớt lập tức bày ra khuôn mặt khó hiểu.
Đương nhiên Lý Thúy Vân biết người thật sự hại con gái bà ta bị điên là La Chính Hi, nhưng La Chính Hi đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Ngày đó sau khi Đậu Đậu gọi cho Cục bảo vệ trẻ em thì Cục cảnh sát đã phái người đến dẫn La Chính Hi đi. Kim San mặc chiếc váy đỏ rách rưới, im lặng ôm đứa bé, cùng với Lý Thúy Vân được Lạc Lê đưa về nhà. Sau khi trở về cô ta đã phát điên. Không, trước đó cô ta cũng đã điên rồi!
Có điều lúc đó không có ai cướp đứa nhỏ với cô ta, nên cô ta mới đồng ý yên lặng chờ đợi. Nhưng sau khi trở về, tất nhiên là Lý Thúy Vân không chịu để cho cô ta ôm cái đứa bé đã chết kia nữa. Trong lúc cướp giật, không biết Kim San lấy sức lực từ đâu mà ôm đứa nhỏ sống chết không chịu buông tay. Sau đó lại còn nổi điên cắn Lý Thúy Vân, kiên định nói con của cô ta chưa chết.
Lý Thúy Vân sợ đến choáng váng, chỉ có thể để mặc cho cô ta ôm đứa nhỏ dỗ dành, rồi vội vàng gọi cấp cứu. Xe cứu thương tới kéo người đi, bác sĩ kiểm tra rồi nói cho Lý Thúy Vân biết Kim San đã bị điên rồi.
Hàng đêm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều gặp quỷ, quỷ con vào bụng, đứa bé lại chết non, sau khi trải qua tất cả những thứ này thì sinh mệnh không thể chống đỡ được, rốt cục Kim San đã bị điên.
Làm sao Lý Thúy Vân chấp nhận được sự thật này chứ?
Một ngày trước, bà ta còn đang có mộng đẹp là sẽ được phất lên. Nhưng một ngày sau, cháu ngoại thì chết, con gái thì bị điên, cái gì bà ta cũng không có. Cái gì cũng không có!
Tất cả những thứ này - đều do Kim Đậu Đậu gây ra!
Nghẹn xuống mấy ngày thi, Yêu Nghiệt sắp thành một tên yêu bị phế rồi.
Hắn cảm thấy là vợ cố ý, nhưng khuôn mặt cùng với đôi mắt vô tội kia của vợ sao không nhìn ra chút sơ hở nào?
May là chín môn thi của cấp ba cũng chỉ thi trong ba ngày, nếu không suốt ngày cứ như thế, nhất định hắn sẽ hỏng mất!
Trên mặt Yêu Nghiệt tràn đầy vẻ oán niệm.
Đậu Đậu nhìn lén, rồi lại nhìn lén. Cuối cùng cũng có một chút lòng trắc ẩn. Rốt cuộc vẫn là đàn ông nhà mình, mình cũng không nỡ bắt nạt hỏng. Chuyện bóp thắt lưng này có thể nói là đã rơi vào hồi kết. Nhỡ đâu thật sự làm cho hắn nghẹn hỏng thì lại phải tiêu tiền để chữa trị cho hắn. Không được không được, thời thế bây giờ kiếm tiền không dễ, huống chi cho dù cô có tiền thì cũng phải có chỗ chữa bệnh cho yêu mới được...
Ngày đó sau khi rời khỏi Cục bắt yêu, không thấy đôi uyên ương số khổ là Kim San và La Chính Hi xuất hiện ở trường học. Có tin đồn nói là La Chính Hi giết người, đã bị xử án tù chung thân. Về phần Kim San thì mẹ sướng nhờ con, được La gia đón đi dưỡng thai. Dù sao con trai cũng đã vào trong tù cả đời cũng không thể ra, đứa bé trong bụng Kim San đã trở thành một bảo bối.
Những tin đồn này nói như thật vậy, nhưng mà… hoàn toàn không thể tin là thật ok!
Trong bụng Kim San làm gì còn đứa trẻ nào nữa chứ? Đứa bé sớm đã bị La Chính Hi ném chết rồi.
Nhưng chắc chắn Đậu Đậu sẽ không chủ động nói việc này cho đám quần chúng cắn hạt dưa hóng hớt kia. Đây là một góc âm u dơ bẩn trong xã hội, thật sự là không thích hợp để trắng trợn tuyên dương. Hơn nữa, cô cũng không phải loại người lắm miệng. Về phần rốt cuộc La Chính Hi và Kim San đã đi đâu, khụ, thật ra cô cũng không rõ cho lắm. Có điều cô bấm ngón tay tính toán, tính ra Kim San điên rồi.
Đậu Đậu tính không sai, quả thật Kim San đã điên rồi! Nếu không thì Lý Thúy Vân cũng sẽ không cầm dao đến liều mạng với cô.
“Kim Đậu Đậu, mày hại con gái tao điên rồi! Tao giết mày!”
Đậu Đậu thình lình bị Lý Thúy Vân cầm dao lao tới, nhất thời có chút mờ mịt.
Cô phục hồi tinh thần lại, lập tức trừng mắt, một cước đá văng Lý Thúy Vân ra, “Kim San bị điên thì liên quan gì tới tôi? Người ném chết cháu ngoại của bà chính là thằng con rể La Chính Hi của bà đó được chưa hả?”
Lời này mang hàm lượng tin tức quá lớn, làm đám quần chúng hóng hớt lập tức bày ra khuôn mặt khó hiểu.
Đương nhiên Lý Thúy Vân biết người thật sự hại con gái bà ta bị điên là La Chính Hi, nhưng La Chính Hi đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Ngày đó sau khi Đậu Đậu gọi cho Cục bảo vệ trẻ em thì Cục cảnh sát đã phái người đến dẫn La Chính Hi đi. Kim San mặc chiếc váy đỏ rách rưới, im lặng ôm đứa bé, cùng với Lý Thúy Vân được Lạc Lê đưa về nhà. Sau khi trở về cô ta đã phát điên. Không, trước đó cô ta cũng đã điên rồi!
Có điều lúc đó không có ai cướp đứa nhỏ với cô ta, nên cô ta mới đồng ý yên lặng chờ đợi. Nhưng sau khi trở về, tất nhiên là Lý Thúy Vân không chịu để cho cô ta ôm cái đứa bé đã chết kia nữa. Trong lúc cướp giật, không biết Kim San lấy sức lực từ đâu mà ôm đứa nhỏ sống chết không chịu buông tay. Sau đó lại còn nổi điên cắn Lý Thúy Vân, kiên định nói con của cô ta chưa chết.
Lý Thúy Vân sợ đến choáng váng, chỉ có thể để mặc cho cô ta ôm đứa nhỏ dỗ dành, rồi vội vàng gọi cấp cứu. Xe cứu thương tới kéo người đi, bác sĩ kiểm tra rồi nói cho Lý Thúy Vân biết Kim San đã bị điên rồi.
Hàng đêm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều gặp quỷ, quỷ con vào bụng, đứa bé lại chết non, sau khi trải qua tất cả những thứ này thì sinh mệnh không thể chống đỡ được, rốt cục Kim San đã bị điên.
Làm sao Lý Thúy Vân chấp nhận được sự thật này chứ?
Một ngày trước, bà ta còn đang có mộng đẹp là sẽ được phất lên. Nhưng một ngày sau, cháu ngoại thì chết, con gái thì bị điên, cái gì bà ta cũng không có. Cái gì cũng không có!
Tất cả những thứ này - đều do Kim Đậu Đậu gây ra!
/1918
|