Tên Ngốc không biết trong lòng Lăng Đầu Thanh đang xoắn xuýt nghĩ mấy thứ này, cứ nghĩ mình được đại thần khẳng định rồi, “Xem đi xem đi, vẫn có người thưởng thức con! Long Bá Thiên! Khí thế chất ngầu!”
Nói xong cậu ta còn bê điện thoại đến trước mắt Đậu Đậu, “Sư thúc, người xem ID diễn đàn của con chính là cái này!”
Đậu Đậu nhìn điện thoại di động của Tên Ngốc, không bị ID của cậu ta doạ mà bị một tin mới nhất thu hút sự chú ý.
“Mưa sao băng, du lịch mùa thu, núi Mạch Thượng?”
Đậu Đậu cau mày, “Trường chúng ta muốn lên núi Mạch Thượng du lịch sao?”
Tên Ngốc đần mặt ra, “Hả? Sao con lại không thấy chứ?”
Cậu ta lấy lại điện thoại nhìn một cái, lập tức bừng tỉnh, “À! Là du lịch mùa thu! Trường chúng ta có truyền thống sau kỳ thi giữa kỳ thì hội học sinh của trường sẽ tổ chức du lịch mùa thu. Gần đây học tập quá vất vả, con quên mất cả cái thông lệ này rồi.”
“Hội học sinh?”
“Đúng vậy, con còn là hội phó nữa!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Vậy hội trưởng là ai?”
“Minh Hiên đó!”
Tên Ngốc nói như lẽ đương nhiên, sau đó nhớ ra cả nhà sư thúc hình như đều không muốn gặp Minh Hiên, nên cậu ta dứt khoát ngậm miệng lại.
Yêu Nghiệt thấy sắc mặt Đậu Đậu không tốt, đi qua đọc thử, lập tức hỏi, “Đi tham gia náo nhiệt không? Hiện tượng lạ mưa sao băng trên trời rơi xuống sẽ có thần khí hiện thế.”
Đậu Đậu cau mày, “Rất nhiều linh thú, quá nguy hiểm!”
“Có anh ở đây, sợ cái gì?”
“... Cũng đúng, vậy thì đi.”
Tên Ngốc nghe đoạn đối thoại khó hiểu của sư thúc và sư thúc công, lập tức đần mặt, “Thần khí? Linh thú? Hai người đang nói cái gì thế?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, giải thích cho cậu ta, “Núi Mạch Thượng là thánh sơn của giới tu đạo, cứ năm năm sẽ mở một lần, mỗi lần đều sẽ có rất nhiều bảo bối hiện thế. Năm nay có hiện tượng lạ trên trời rơi xuống, chắc là sẽ có thần khí.”
“Linh thú? Thần khí? Bảo bối?” Mắt Tên Ngốc sáng rực lên, “Sao con lại cảm thấy mình sắp phát tài rồi thế này!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Phát tài? Linh thú trông coi bảo bối rất lợi hại biết không hả? Còn nữa, nếu như trường đến núi đó du lịch, núi Mạch Thượng nguy hiểm rình rập khắp nơi, đến lúc đó cậu đến cứu người cũng không kịp đâu.”
Tên Ngốc lập tức không vui, “Vậy phải làm thế nào đây?”
Đậu Đậu ghét bỏ nhìn Tên Ngốc một cái, sau đó nói ra suy đoán của mình.
“Sở Minh Hiên cũng tu đạo, cậu ta muốn đi thử vận khí thì cũng sẽ không dẫn theo đám học sinh đó đâu. Đây chắc là do mấy người muốn xem mưa sao băng trong trường đăng lên thôi.”
Đậu Đậu vừa nói như vậy, Tên Ngốc vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, vừa thấy không phải là Sở Minh Hiên đăng lên, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Chỉ cần hội học sinh không quyết định đến núi Mạch Thượng du lịch, sư thúc sẽ dẫn con đi đúng không? Đúng không, đúng không?”
Đậu Đậu, “... Tôi bây giờ cũng phải dựa vào sự bảo vệ của người khác, cho nên, à, chuyện này cậu hỏi sư thúc công của cậu đi, do anh ấy quyết định.”
Tên Ngốc lại lạch bạch chạy đến bên cạnh Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt nhìn con gái nhà mình đang bò loạn khắp nơi, nói, “Cậu muốn đi cũng không phải không được, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Sư thúc công người nói cái gì con cũng đồng ý hết, đưa con đi nhé, đưa con đi đi!”
“Sau này cứ thứ bảy cậu đến nhà tôi trông con.”
Tên Ngốc quay đầu nhìn Viên Viên chỉ cần có ăn liền ngoan ngoãn nghe lời, dứt khoát gật đầu, “Được được được, con đồng ý.”
Yêu Nghiệt hài lòng gật đầu, giơ hai ngón tay ra bổ sung, “Cả hai đứa!”
Sắc mặt Tên Ngốc hơi xoắn xuýt, cậu ta cảm thấy Viên Viên có thể dỗ được, nhưng Biển Biển thì…
“Cậu không đồng ý à? Vậy thì bỏ đi.”
“Đừng đừng đừng, con đồng ý! Con đồng ý!”
Tên Ngốc nghiến răng đồng ý, lại nhìn Biển Biển trên sô pha đã đen mặt lại, cậu ta bắt đầu thấy hối hận rồi.
Trời ơi, vì đi trải sự đời mà cậu ta đã đánh đổi lấy cái gì thế này!
Nói xong cậu ta còn bê điện thoại đến trước mắt Đậu Đậu, “Sư thúc, người xem ID diễn đàn của con chính là cái này!”
Đậu Đậu nhìn điện thoại di động của Tên Ngốc, không bị ID của cậu ta doạ mà bị một tin mới nhất thu hút sự chú ý.
“Mưa sao băng, du lịch mùa thu, núi Mạch Thượng?”
Đậu Đậu cau mày, “Trường chúng ta muốn lên núi Mạch Thượng du lịch sao?”
Tên Ngốc đần mặt ra, “Hả? Sao con lại không thấy chứ?”
Cậu ta lấy lại điện thoại nhìn một cái, lập tức bừng tỉnh, “À! Là du lịch mùa thu! Trường chúng ta có truyền thống sau kỳ thi giữa kỳ thì hội học sinh của trường sẽ tổ chức du lịch mùa thu. Gần đây học tập quá vất vả, con quên mất cả cái thông lệ này rồi.”
“Hội học sinh?”
“Đúng vậy, con còn là hội phó nữa!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Vậy hội trưởng là ai?”
“Minh Hiên đó!”
Tên Ngốc nói như lẽ đương nhiên, sau đó nhớ ra cả nhà sư thúc hình như đều không muốn gặp Minh Hiên, nên cậu ta dứt khoát ngậm miệng lại.
Yêu Nghiệt thấy sắc mặt Đậu Đậu không tốt, đi qua đọc thử, lập tức hỏi, “Đi tham gia náo nhiệt không? Hiện tượng lạ mưa sao băng trên trời rơi xuống sẽ có thần khí hiện thế.”
Đậu Đậu cau mày, “Rất nhiều linh thú, quá nguy hiểm!”
“Có anh ở đây, sợ cái gì?”
“... Cũng đúng, vậy thì đi.”
Tên Ngốc nghe đoạn đối thoại khó hiểu của sư thúc và sư thúc công, lập tức đần mặt, “Thần khí? Linh thú? Hai người đang nói cái gì thế?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, giải thích cho cậu ta, “Núi Mạch Thượng là thánh sơn của giới tu đạo, cứ năm năm sẽ mở một lần, mỗi lần đều sẽ có rất nhiều bảo bối hiện thế. Năm nay có hiện tượng lạ trên trời rơi xuống, chắc là sẽ có thần khí.”
“Linh thú? Thần khí? Bảo bối?” Mắt Tên Ngốc sáng rực lên, “Sao con lại cảm thấy mình sắp phát tài rồi thế này!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Phát tài? Linh thú trông coi bảo bối rất lợi hại biết không hả? Còn nữa, nếu như trường đến núi đó du lịch, núi Mạch Thượng nguy hiểm rình rập khắp nơi, đến lúc đó cậu đến cứu người cũng không kịp đâu.”
Tên Ngốc lập tức không vui, “Vậy phải làm thế nào đây?”
Đậu Đậu ghét bỏ nhìn Tên Ngốc một cái, sau đó nói ra suy đoán của mình.
“Sở Minh Hiên cũng tu đạo, cậu ta muốn đi thử vận khí thì cũng sẽ không dẫn theo đám học sinh đó đâu. Đây chắc là do mấy người muốn xem mưa sao băng trong trường đăng lên thôi.”
Đậu Đậu vừa nói như vậy, Tên Ngốc vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, vừa thấy không phải là Sở Minh Hiên đăng lên, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Chỉ cần hội học sinh không quyết định đến núi Mạch Thượng du lịch, sư thúc sẽ dẫn con đi đúng không? Đúng không, đúng không?”
Đậu Đậu, “... Tôi bây giờ cũng phải dựa vào sự bảo vệ của người khác, cho nên, à, chuyện này cậu hỏi sư thúc công của cậu đi, do anh ấy quyết định.”
Tên Ngốc lại lạch bạch chạy đến bên cạnh Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt nhìn con gái nhà mình đang bò loạn khắp nơi, nói, “Cậu muốn đi cũng không phải không được, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Sư thúc công người nói cái gì con cũng đồng ý hết, đưa con đi nhé, đưa con đi đi!”
“Sau này cứ thứ bảy cậu đến nhà tôi trông con.”
Tên Ngốc quay đầu nhìn Viên Viên chỉ cần có ăn liền ngoan ngoãn nghe lời, dứt khoát gật đầu, “Được được được, con đồng ý.”
Yêu Nghiệt hài lòng gật đầu, giơ hai ngón tay ra bổ sung, “Cả hai đứa!”
Sắc mặt Tên Ngốc hơi xoắn xuýt, cậu ta cảm thấy Viên Viên có thể dỗ được, nhưng Biển Biển thì…
“Cậu không đồng ý à? Vậy thì bỏ đi.”
“Đừng đừng đừng, con đồng ý! Con đồng ý!”
Tên Ngốc nghiến răng đồng ý, lại nhìn Biển Biển trên sô pha đã đen mặt lại, cậu ta bắt đầu thấy hối hận rồi.
Trời ơi, vì đi trải sự đời mà cậu ta đã đánh đổi lấy cái gì thế này!
/1918
|